Khiến Tề Chân có chút ngại ngùng, cô chỉ có thể phủ nhận: “Không phải đâu.”
Các cô gái trẻ cười và la hét lên, làm cho Tề Chân càng xấu hổ.
Hít một hơi thật sâu, cô mở hộp trang sức, cô sững sờ, bên trong có một chiếc vương miện mỏng nằm trên chiếc đệm nhung đen.
Vương miện được khảm những viên kim cương màu hồng hình cánh hoa lớn, bao quanh vài vòng lấy viên kim cương carat, bạch kim khảm kim cương tạo thành các lớp lá nguyệt quế, làm đệm cho viên kim cương màu hồng tuyệt đẹp và dịu dàng.
Thiết kế rất nữ tính và tiên khí, trông giống như vương miện của Aphrodite, cầm trong tay vừa nặng trịch vừa tỏa sáng lộng lẫy, đeo lên mái tóc đen láy của cô nhất định sẽ giống như một công chúa nhỏ.
Tề Chân cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng: “...”
Một cô gái trong số họ đột nhiên hét lên: “A a a, tớ đau lòng quá, đau lòng quá a...“
Cô bạn tóc xoăn kiểm tra đi kiểm tra lại nhãn hiệu và giá cả, cứng nhắc ngẩng đầu lên, tê tê dại dại nói: "Ah... loại cơ bản cũng phải đến tận bảy con số, còn loại này thì, thì không biết được, có thể thấp nhất cũng phải hơn một nghìn vạn nha.”
Một cô bạn khác nhìn cô không chớp mắt, hỏi: “Xin hỏi, người là công chúa của vương quốc nào? Đã chuẩn bị tốt việc đăng cơ rồi chứ?”
Lý Viện Viện tê dại đứng dậy nói: “Đừng ai ngăn tớ, tớ muốn gọi điện thoại cho bạn trai tớ để chia tay, không để anh ấy ngăn cản cơ hội gả vào nhà giàu của tớ được.”
Kinh Tử một mặt kinh sợ vội giấu điện thoại của cô ấy đi.
Tề Chân ngượng ngùng, vội vàng cất vương miện vào trong hộp, má cô đỏ ửng và, lẩm bẩm: "Có thể là giả đó, mọi người giải tán thôi.”
Lý Viện Viện vỗ vai cô: "Không cần, thực sự không cần thiết, tớ hiểu cục cưng của cậu mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-284.html.]
TM xấu hổ quá mà, hành động thể hiện rõ lòng ham muốn chiếm hữu, lão nam nhân của Chân Chân đúng thật là quá khủng bố.
Giống như một loại động vật giống đực nào đó đánh dấu vị trí chiếm hữu của mình, nói với các chàng trai trong trường bằng tuổi với cô vợ nhỏ của mình: Đây là người phụ nữ của tôi, đừng nghĩ những điều xa vời, các người không có điều kiện theo đuổi đâu.
Hơn nữa, loại cắt khảm thủ công và màu sắc phong phú, chế tạo rất tinh xảo, người am hiểu đều có thể nhìn ra giá trị của nó.
Vương miện của Tề Chân được các cô nữ sinh khác đeo thử một lượt, mọi người đều mặc đồ ngủ, la hét vì quá phấn khích, đầu bù xù tóc rối nhưng vẫn rất hưng phấn, thiếu chút nữa là giống vũ trường, náo loạn hết buổi mãi đến lúc tắt đèn kí túc xá mọi người mới chịu giải tán.
Dù sao, thì trang web của S đại cũng đã lan truyền rộng và được biên tập thêu dệt lên.
Có một thổ hào theo đuổi cô tiên nhỏ của hệ truyền thông, anh ta đã không ngần ngại chi lớn để mua vương miện cho cô, để thể hiện tình yêu của mình, suy đoán rồi lại suy đoán, đau thương lại đau thương, hành hung bạn trai.
Còn đi đến bbs [Ghi lại cuộc sống hàng ngày của cô tiên nhỏ] để la ó hò hét vị học trưởng nào đó.
Tề Chân cẩn thận cầm vương miện, rồi chụp một tấm hình gửi cho anh.
Tề Chân: [Tại sao lại đưa cái này cho em?]
Dụ Cảnh Hàng: [Không thích nó?]
Mê Truyện Dịch
Tề Chân: [Nhưng, nhưng bây giờ cả ký túc xá đều đã nhìn thấy rồi, [che mặt] xấu hổ.]
Nhưng là một cô gái, cô cũng nghĩ vương miện kim cương màu hồng thực sự rất đẹp. Ngay cả khi không thể đeo nó đi ra ngoài, nhưng thỉnh thoảng có thể lấy nó ra và đeo nó nhìn trong gương, mình cubgx sẽ cảm thấy vui hơn rất nhiều.
Tề Chân thả mái tóc xuống, nhân lúc bạn cùng phòng đều không có ở đây, cô đội vương miện kim cương đó lên mái tóc đen nháy của mình, chụp một tấm hình gửi cho anh.