Lý Viện Viện nhìn thấy cô rối rắm tội nghiệp như vậy, cô ấy liền dỗ dành Tề Chân: "Ai nha, đừng quá lo lắng về điều đó. Tớ có quen một học tỷ và chồng của chị ấy cả hai đều có sức khỏe tốt, dự tính mang bầu một năm, nhưng mà vẫn chưa có con nữa cơ. Còn hai người tùy tùy tiện tiện không nhất định mang thai nha, cậu cho rằng mang thai là có thể đóng giả liền được sao?”Nghiêm túc chuẩn bị cho việc mang thai có thể không nhất thiết sẽ mang thai, nhưng tùy tiện thì...
Tề Chân ngay lập tức ngất đi, nói không chừng tùy tiện lại có bầu rồi cũng nên.
Cô vẫn còn muốn đi học, cô không muốn trở thành nhân vật truyện tranh đâu nha.
"Lộ Nhân Giáp của hệ truyền thông mang bóng đi ra nước ngoài trao đổi!"
“Cậu đã nghe tin đó chưa? Cô gái ở kí túc xá bên cạnh thực sự có thai rồi, đúng là thật thú vị mà!”
Chắc chắn trở thành chủ đề chế nhạo sau bữa tối!
Giống như một âm thanh ma thuật, những câu sỉ nhục vang oang oang bên tai.
Hơn nữa, sức khỏe của cô cũng không tốt. Mặc dù Dụ Cảnh Hàng rất chú ý đến việc phục hồi của cô, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể thay đổi được thể chất. Người ta nói rằng đứa trẻ sinh ra như vậy cũng sẽ bị thiếu hụt.
Vốn dĩ đến cô cũng đang thiếu hụt nha!
Nghĩ vậy Tề Chân lại càng trở nên lo lắng hơn.
Lý Viện Viện nhìn thấy khuôn mặt đáng thương trắng bóc như bánh bao của cô, cô ấy không nhịn được mà nhéo vài cái, cảm xúc trên tay đều là mềm mại của da trẻ nhỏ: “Nếu như cậu còn lo lắng thì đi kiểm tra thôi, không có thì có thể yên tâm học hành, sau này phải chú ý nhiều hơn.”
Mới cách lần đó chưa đến hai ngày, bây giờ đi kiểm tra thì kết quả chưa chắc đã chính xác, Tề Chân dự định qua vài hôm nữa sẽ đi kiểm tra xem sao.
Tề Chân ngây người xoa xoa đôi má đỏ bừng của mình, kéo cái đuôi nhỏ của mình ngồi sát mép giường.
Các bạn cùng phòng đều không có làm gì hết, cũng không làm phiền cô, cô quay người gọi điện cho Dụ Cảnh Hàng.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối và giọng nói từ tính của người đàn ông vang lên qua điện thoại: "Chân Chân?”
Mê Truyện Dịch
Tề Chân ôm đầu gối, than khóc, không nói gì.
Dụ Cảnh Hàng rất kiên nhẫn, nhẹ nhàng nói: "Không vui à?"
Tề Chân do dự một lát, hỏi anh: “Anh muốn có con hay không?”
Dụ Cảnh Hàng đổi tay cầm điện thoại, chầm chậm bước lên sân thượng, lông mày rủ xuống, bình tĩnh đáp: “Chuyện này phụ thuộc vào em, anh tôn trọng quyết định của em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-281.html.]
Tề Chân có thói quen ôm gấu bông, nhưng bên cạnh tay cũng chỉ có cái gối: “Em không biết.”
Anh mỉm cười, khoanh tay lại và nhẹ nhàng nói: "Vậy thì hãy đợi mọi chuyện xảy ra trước rồi hãy lo lắng."
Tề Chân không có cảm giác an toàn nghe thế cũng tâm tình cũng không thoải mái bình tĩnh được.
Cô cảm thấy mình sẽ không bao giờ có được sự quả quyết và bình tĩnh như Dụ Cảnh Hàng, bởi vì so với kinh nghiệm giàu có kết tủa của anh, thì cuộc sống hạn hẹp của cô chỉ giống như một tờ giấy trắng.
Tề Chân nằm trên chiếc giường nhỏ, khẽ ừm một tiếng, cô lại xoay người: “Anh có chê em béo hay không?”
Suy nghĩ của cô lại nhảy vọt sang một chủ đề khác, dường như không có liên quan gì đến chuyện này.
Cũng có thể là những cô gái trẻ thường như thế này, nghĩ ra một câu liền nói một câu, dù sao thì cũng không thể nắm bắt được suy nghĩ của cô mỗi ngày.
Dụ Cảnh Hàng nhíu mày, nhàn nhạt hỏi: “Sao anh phải chê em béo?”
Cô gái nhỏ nói một cách nghiêm túc: "Em béo hơn mười kí so với cân nặng tiêu chuẩn mà anh đề ra, khi anh ôm em có khi nào anh cảm thấy giống như đang ôm một con heo hay không.”
(10 kí ở đâu chỉ bằng 5 kí ở Việt Nam thôi.)
Chiều cao của cô, giả dụ nếu như là nghệ sĩ nữ của công ty Dụ Cảnh Hàng, thì chắc chắn phải càng gầy thì mới đạt tiêu chuẩn được.
Dụ Cảnh Hàng không nhịn được bật cười, anh khẽ nói: "Với tư cách là một ông chủ, anh nghĩ rằng nghệ sĩ gầy là chuyện tốt, nhưng mà với tư cách là người chồng, thì anh chỉ hi vọng bảo bối của anh béo thêm một chút nữa.”
Tề Chân đỏ mặt và khẽ ừm một tiếng.
Cô cầm điện thoại, hàng mi rậm rạp run rẩy, sau đó cô thì thầm: "Khi nào anh về nhà.”
Dụ Cảnh Hàng giống như đang dỗ mèo sữa nhỏ thích dính người của mình: “Anh sẽ cố gắng về sớm, được không, sẽ không để bảo bảo của anh phải chờ lâu đâu.”
Tề Chân cũng rất hiểu chuyện, cô lắc lư đôi chân nhỏ của mình, nằm trên chiếc gối mềm mại của mình, rồi mơ hồ đáp: “Không sao, ở trong trường cũng có rất nhiều bạn bè, thường xuyên tán gẫu các bộ phim truyền hình và hoạt hình cùng nhau, có rất nhiều chủ đề nói chuyện. Anh yên tâm công tác là được rồi, thực ra em không có buồn đâu.”
Dụ Cảnh Hàng ừm một tiếng, không nghe thấy bất kỳ cảm xúc nào.
Khi cúp điện thoại, cô mới phát hiện Lý Viện Viện không nói một lời nhìn chằm chằm cô.
Là bạn cùng phòng, cũng không phải là cố ý nghe, nhưng mà nói không nghe thấy thì cũng rất giả dối.