Hai người đối diện, ngón tay mang nhẫn cưới chậm rãi hợp lại, Tề Chân có chút đỏ mặt.
Tề Chân lặng lẽ để sát vào, lại nói với anh: “Nếu em gặp được anh của lúc đó, khả năng sẽ bị dọa khóc.”
Dụ Cảnh Hàng cười nhẹ, không tỏ ý kiến.
Khi anh còn thiếu niên tuy rằng lạnh nhạt một chút, nhưng đối với những người khác nhau, thái độ cũng hoàn toàn không giống nhau.
Trân bảo bây giờ anh sẽ sủng trong lòng bàn tay, vào năm đó có lẽ càng đường hoàng nhiệt tình hơn.
Tề Chân lại giở mấy bức ảnh khác, bỗng nhiên cô phát hiện, thật ra lúc còn trẻ anh cũng không tách biệt với mọi người đến như thế, nhiều lắm chính là không giống với bộ dạng của học sinh giỏi, nhưng cũng không tới mức mọi người đều sợ hãi anh.
Ngược lại ngoài ý muốn anh rất được hoan nghênh.
Trên cánh tay của thiếu niên tóc bạc mang ký hiệu của đội trưởng, đại diện cho đội bóng rổ cấp 3, cầm lấy giải nhất toàn thành phố. Một tay anh cầm cúp vàng, đội cổ động viên là những thiếu nữ xinh đẹp vây quanh anh chụp ảnh chung.
Mà thiếu niên kia không có cảm xúc gì, mặc đồ thể thao, thân cao tầm 1m85, tóc ngắn gọn gàng nhanh nhẹn, cổ thon dài, bả vai rộng lớn, tay trái không chút để ý cắm trong túi, trên mặt còn có sự lười biếng và lạnh nhạt không thèm che dấu.
Giống như đối với cậu ấy, việc lấy được giải nhất chỉ như việc ăn cơm uống nước bình thường.
Kỳ thật cũng không tính là vũ nhục chiếc cúp này.
Dù sao khi anh lần đầu tiên lấy được giải thưởng Kim Tượng, không sai biệt lắm cũng là biểu cảm này.
Tề Chân cảm thấy người cạnh tranh của anh có lẽ đều tức khóc rồi.
Ba Tề bưng sữa bò tới cho cô uống, ông ấy nhìn thoáng qua ảnh chụp, lại nói: “Lúc ấy Cảnh Hành chụp xong liền trực tiếp ném cúp đó rồi đi, tiệc chúc mừng cũng không tham gia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-252.html.]
Lão ba thở dài nói: “Có một đứa bé, là hoa hậu giảng đường nằm trong đội cổ động viên của trường, bài tỏ tình con bé chuẩn bị đã lâu đều trực tiếp ngâm nước nóng, khóc một suốt đêm.”
Tề Chân cầm ảnh chụp, cẩn thận phân biệt.
Đúng là có một nữ sinh lớn lên đặc biệt xinh đẹp, cằm nâng lên cao, có thể nhìn ra được rất tự tin, đôi chân dưới váy ngắn cũng thẳng tắp tinh tế, giống như tiểu công chúa được mọi người sủng ái trong lòng bàn tay, ánh mắt khao khát nhìn thiếu niên tóc bạc.
Mê Truyện Dịch
Tề Chân nghiêm trang nói: “Dì kia cũng khá xinh đẹp.”
Dụ Cảnh Hàng có chút bất đắc dĩ.
Anh đem ảnh chụp cất đi, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không quen biết.”
Cô mếu máo, kỳ thật cô không tin lắm, quay đầu nhìn Dụ Cảnh Hàng: “Anh còn biết đánh bóng rổ à?”
Dụ Cảnh Hàng nói: “Lúc ở nước M học cấp 2 có tập qua.”
Tề Chân nói: “Vậy lái xe thể thao thì sao? Khi đó anh còn chưa có bằng lái đúng không?”
Dụ Cảnh Hàng mỉm cười một chút: “Cậu anh là ông chủ của câu lạc bộ đua xe, lúc anh còn rất nhỏ liền mưa dầm thấm lâu, không có bằng lái cũng không sao.”
Tề Chân yên lặng cúi đầu ăn trái cây, cô phát giác ra, có lẽ anh chỉ không biết sinh con mà thôi.
Cô đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, ngẩng đầu nói: “Vậy anh có thể thêu hoa hay không?”
Dụ Cảnh Hàng nhẹ giọng nói: “Em đánh giá anh quá cao rồi.”
Tề Chân cảm thấy cũng đúng, đại ca xã hội đen tóc bạc thêu hoa quả thực khá đáng sợ.
Tề Chân liền nhẹ nhàng thở dài: “Có phải trừ việc thêu hoa và sinh con thì cái gì anh cũng biết không?”