Đại ca hút thuốc, đua xe, nhuộm tóc bạc của xã hội.
Trên ảnh chụp, đầu tóc của Dụ Cảnh Hàng rất ngắn, vốn là kiểu tóc sạch sẽ gọn gàng, sau khi nhuộm tóc màu bạc lại có chút lưu manh, còn có ánh mắt hờ hững đáng sợ kia nữa.
Nếu Tề Chân học cùng lớp cấp 3 với anh, khẳng định cô sẽ sợ tới mức trực tiếp chuyển trường.
Cô đã gặp qua đại ca ghê gớm nhất, người ta ở trước mặt anh giống như cọng rơm.
Dù sao thì người ta cũng không lái siêu xe, không có đàn đàn lớp lớp trai gái phú nhị đại ủng hộ, bị chụp lén báo giáo viên cũng sẽ không bình thản ung dung cười lạnh, còn vê đầu t.h.u.ố.c lá tiếp tục hút.
Thật đáng sợ.
Có phải anh còn dám đánh giáo viên hay không?
Nhưng Tề Chân không chính mắt nhìn thấy Dụ Cảnh Hàng hút thuốc, chỉ có lúc đi dạo phố với Mai Hạc Sanh nghe cô ấy nói qua, Dụ Cảnh Hàng lúc còn trẻ hút thuốc cực nhiều.
Khi đó Tề Chân không quá tin tưởng, bởi vì Dụ Cảnh Hàng nhìn qua là kiểu người làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh, khí chất nho nhã hiền hoà, có lẽ anh chính là tấm gương của đàn ông ở độ tuổi này về việc tự kiềm chế bản thân.
Tề Chân cúi đầu gắp xương sườn, bỏ vào trong miệng, uống một ngụm nước sốt chua ngọt.
Cô tưởng tượng đến sườn heo chua ngọt là Dụ Cảnh Hàng làm, trong lòng lại cực thích anh.
Cô lại duỗi đôi chân mềm mại cọ cọ vào anh.
Người đàn ông đó múc cho cô một chén canh, bất động thanh sắc* dỗ: “Cẩn thận khỏi nóng.”
*bất động thanh sắc: tỉnh bơ, tỉnh rụi
Cô không nghe thấy lời đó, cúi đầu uống một ngụm đã bị nóng, đau đến mức hốc mắt đỏ lên.
Dụ Cảnh Hàng kịp thời đưa cho cô nửa ly Coca, sau khi cô uống xong, trong mắt cô tràn ngập ỷ lại và vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-251.html.]
Ba Tề: “……”
Ba Tề ha hả cười nói: “Nhưng mà Cảnh Hàng là đứa trẻ tốt.”
Tề Chân ở trong lòng lắc đầu, trên mặt lại rất ngoan ngoãn.
Ba cô bổ một câu: “Nhưng con đừng nói, thành tích của cậu ấy vẫn luôn rất tốt, tuy rằng không thường tới đi học, nhưng vẫn được lọt vào top 3 toàn khối.”
Có bạn học, tuy rằng hành xử khác người một chút, nhưng rất có tài năng.
Không khí nháy mắt đình trệ.
Học tra* đã chịu bạo kích, cô rũ xuống giống như mèo tai cụp, lần nữa rút đôi chân mềm mại trong tay Dụ Cảnh Hàng đi.
*học tra: ý chỉ người học không giỏi
Dụ Cảnh Hàng: “……”
Mê Truyện Dịch
Chờ ăn cơm xong Thiện Thiện cũng đi đến xem ảnh chụp, trong lòng cô ấy mắng một vạn câu thô tục để biểu thị sự kích động, hận không thể chụp lại để tuyên cáo thiên hạ.
Ai nói Dụ Cảnh Hàng không có khí chất của nhóm nhạc nam!
Rõ ràng anh đẹp trai như vậy! Khí chất bùng nổ đó nha, trường học bọn cô không có ai như vậy! Anh để tóc bạc cũng cực kỳ có khí chất, là cái kiểu có thể trực tiếp xuất đạo làm idol, bùng nổ một bầu trời đẹp trai.
Tề Chân lại ngửa đầu nhìn anh, cùng anh đan mười ngón tay vào nhau nói: “Trước kia anh thật sự đã như vậy à?”
Dụ Cảnh Hàng lau tay cho cô, nhẹ giọng nói: “Đó là thời kỳ ngông cuồng trước kia.”
Mặt cô tuyết non mềm mại, đôi mắt cong cong như mật đường chocolate: “Ô, thật là nhìn không ra.”
Lau xong tay, anh cẩn thận bôi kem dưỡng da tay cho cô, nhẹ nhàng mát xa. Tay của cô trắng tinh như ngọc măng, trên mu bàn tay có lớp da non, trong suốt đáng yêu, anh rất muốn cúi đầu hôn một cái.