Bà nội sợ Tề Chân ăn không quen, nói thêm: “Lúc Chân Chân ở đây, bà sẽ bỏ thêm sơn trà cho nó.”
Dụ Cảnh Hàng bày tỏ đã biết rồi, anh bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Tề Chân chủ động nói: “Để em giúp anh.”
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, cầm tạp dề vây quanh anh.
Bà nội cầm lấy tóc đuôi ngựa của cô giáo dục: “Cái này gọi là giúp đỡ à? Cái này gọi là ăn vụng!”
Tề Chân che lại tóc của mình, hoang mang khó hiểu nhìn bà nội.
Mê Truyện Dịch
Bà nội tức giận nhéo mặt cô, thật sự nhéo đến đỏ lên, Tề Chân đau, cô giống như thỏ con chui vào lòng n.g.ự.c Dụ Cảnh Hàng.
Dụ Cảnh Hàng ôm cô, dung túng nói: “Bà để cô ấy ở lại đây giúp đỡ một chút cũng được.”
Tề Chân ngửa đầu nhìn anh: “Ô.”
Dụ Cảnh Hàng không ngừng xoa gương mặt cô, đầu ngón tay anh là xúc cảm non mịn, anh đối diện với đôi mắt mềm mại của cô.
Bà nội thở dài, trừng mắt nhìn Tề Chân một cái, rồi bà dẫn Tề Thiện đang có vẻ mặt c.h.ế.t lặng nhìn rõ hồng trần rời đi.
Thiện Thiện ghen tị nhìn phòng bếp, nói với bà nội: “Bà cũng không quản Chân Chân đi, ban ngày ban mặt show ân ái, đồi phong bại tục, hơn nữa sao chị ấy dính người như vậy? Kết hôn mà giống như yêu đương vậy, đã là vợ chồng già rồi……”
Bà nội liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Cái này gọi là chồng già vợ trẻ.”
Thiện Thiện không phục: “Nam thần của con rất trẻ tuổi đó được không?”
Lúc vừa nghe nói Dụ Cảnh Hàng kết hôn, Thiện Thiện cũng sụp đổ, nhưng cô ấy tưởng tượng vợ của Dụ Cảnh Hàng là người phụ nữ chân dài n.g.ự.c to, hiền huệ dịu dàng. Nếu Dụ Cảnh Hàng muốn kết hôn, thì kết hôn với nữ thần hiểu lòng người như vật cũng rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-241.html.]
Vòng fan của cô, với cả bạn bè bên cạnh, đều khó có thể tưởng tượng hình ảnh người đàn ông lạnh nhạt như Dụ Cảnh Hàng, sẽ không giữ lại chút gì mà toàn tâm toàn ý yêu người phụ nữ nào đó.
Cho nên cô ấy hy vọng có người con gái ôn nhu hiền huệ đến chiếu cố anh, chăm sóc anh, là bạn cùng lứa tuổi, lại có gia đình xuất thân tương đồng với anh, có lẽ như vậy anh mới có thể hạnh phúc.
Nhưng mà Dụ Cảnh Hàng lại cưới một tiểu loli, lại là người thân thể nhu nhược, gặp gió liền phải sinh bệnh.
……Người đó còn là Chân Chân!
Tuy rằng cô ấy rất mạnh miệng, nhưng thật ra trong tận đáy lòng, Thiện Thiện vẫn hi vọng Chân Chân hạnh phúc.
Dụ Cảnh Hàng nấu ăn không hấp tấp như bà nội, anh mang theo một chút cảm giác nhàn hạ hưởng thụ, chỉ có Tề Chân cò kè mặc cả với anh: “Bỏ nhiều đường một chút, em thích chua chua ngọt ngọt.”
Dụ Cảnh Hàng yên lặng liếc cô một cái, mỉm cười nói: “Không bỏ.”
Tề Chân liền ôm lấy anh từ phía sau, làm nũng: “Muốn bỏ.”
Dụ Cảnh Hàng giảng đạo lý nói: “Ăn nhiều đường không tốt cho cơ thể.”
Tề Chân giương mắt, rất vì anh suy nghĩ mà nói: “Ngẫu nhiên tới nhà bà nội một lần, anh không muốn biểu diễn một chút tài nấu nướng đẳng cấp của mình sao?”
Dụ Cảnh Hàng buồn cười, lại bình thản như cũ nói: “So với sức khỏe của em, anh không muốn.”
Tề Chân ôm lấy eo anh, sờ soạng đan mười ngón tay với anh, cũng không nói lời nào.
Dụ Cảnh Hàng trở tay vỗ vỗ cái trán của cô, dung túng hứa với cô: “Anh đã biết rồi, chỉ thêm một chút thôi nhé.”
Một chút thì cô nếm không ra nha.
Tề Chân nhón chân hôn anh, Dụ Cảnh Hàng đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn và chế biến nước sốt, anh cúi đầu có lệ hôn lên mặt cô.