Không có coca lạnh thì không có linh hồn, không có linh hồn thì sẽ không có sự sống, không có sự sống thì không có tương lai, mà không có tương lai thì sẽ không có hạnh phúc, không có hạnh phúc vậy thì mọi thứ đều không có ý nghĩa gì hết cả rồi.
Cho nên không có coca lạnh đồng nghĩa với mọi thứ đều không có ý nghĩa.
Khủng long nhỏ ngồi trên mặt đất, kéo đuôi lết lết vô cùng không vui.
Mê Truyện Dịch
So với ở cùng với Dụ Cảnh Hàng, thì cô thực sự thích cuộc sống một mình có mạng có đá lạnh hơn cơ.
Đương nhiên là Dụ Cảnh Hàng không thể hiểu được cái suy nghĩ quanh co này của cô. Anh đưa tay chạm vào đầu khủng long nhỏ, nhưng lại bị móng vuốt ngắn của cô vỗ một cái.
Ánh mắt của anh và khủng long nhỏ im lặng nhìn nhau, sau nửa phút, anh đi vào trong bếp rót cho cô nửa cốc coca lạnh.
Khủng long nhỏ nhìn thế liền há miệng ngây ngốc, mắt trợn tròn trông cực dễ thương nhìn anh, trên mặt đều là dấu hỏi chấm.
Dụ Cảnh Hàng bất đắc dĩ nói: “Uống đi."
Khủng long nhỏ so so móng vuốt ngắn của mình, làm tư thế muốn có một bình to hơn: “Gào thét.”
Dụ Cảnh Hàng: “Nếu không uống thì đổ đi thôi.”
Khủng long nhỏ quẫy quẫy đuổi: “Gào thét!” Cho thêm một chút nữa đi mà!
Dụ Cảnh Hàng không bị lay chuyển: "Chỉ nửa cốc thôi."
Khủng long nhỏ chắp tay lại.
Dụ Cảnh Hàng cúi xuống định cầm cốc coca đi.
Khủng long nhỏ liền chạy đến ôm đùi anh không cho đi.
Do móng vuốt quá ngắn, cho nên cô không thể tự mình gỡ chùm đầu ra được.
Cho nên, Dụ Cảnh Hàng đành giúp cô tháo trùm đầu xuống, để lộ khuôn mặt nhỏ với mái tóc rối bù bên dưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-221.html.]
Cô nhìn chằm chằm vào cốc coca đá đang sủi bọt kia, sau đó cầm nó lên và một ngụm liền uống hết, sau đó cô liền tỏ ra một biểu cảm vừa u oán lại vừa thỏa mãn.
Trong giây lát, Dụ Cảnh Hàng cho rằng cô rất có tiềm năng làm ảnh hậu.
Tề Chân uống coca không bao giờ nhấm nháp từng ngụm từng ngụm một, cô đặc biệt thích cảm giác những bong bóng nổ liên tục trong miệng.
Sau khi uống, má cô hơi ửng đỏ, còn có chỗ lại trắng nhợt, trông rất đáng thương.
Một cô bé yêu kiều dễ thương được chiều chuộng, những thứ không thể ăn và những thứ không thích ăn thì có rất nhiều, thân thể lại yếu ớt, làn da quanh năm đều trắng như trong suốt.
Dụ Cảnh Hàng đối với cô đều là thương tiếc, ý muốn bảo vệ cô rất mạnh mẽ, không muốn cô phải chịu đau khổ hay một chút khó chịu.
Anh liền sờ sờ trán cô: "Thu dọn chút, anh dẫn em đi ăn cơm.”
Tề Chân dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, trên người vẫn còn đang mặc bộ đồ khủng long, cái đuôi rũ xuống nền đất.
Dụ Cảnh Hàng mỉm cười, ôm ngang cô lên, sau đó nói: “Dẫn em và bà đi ăn.”
Tề Chân nhìn chằm chằm vào nút áo trên viền cổ của anh, ánh mắt chậm rãi mở to, không nói gì.
Bàn tay to của anh chạm vào mái tóc dài thật mềm mại của cô, có cảm giác như lụa mịn.
Tề Chân không khỏi cảm thấy có chút ghen tỵ.
Bà nội cô mới nói chuyện với Dụ Cảnh Hàng có một lần, tại sao hiện tại đến việc đi ăn cơm cũng không nói cho cô rồi, bà lại trực tiếp hẹn thời gian địa điểm với Dụ Cảnh Hàng mà không có nói gì cho cô, mà ngay cả đi du lịch về nước rồi cũng không nói cho đứa cháu này.
Hừm.
Tề Chân vốn là không muốn trang điểm ăn mặc tử tế, nhưng khi nghe thấy anh nói là hẹn bà đi ăn, cô liền vội vàng chạy lên lầu, đem hết đống mỹ phẩm của mình ra.
Bà ngoại thích những cô gái nhỏ xinh đẹp, rất thích những cô gái giữ cho mình gọn gàng và ngăn nắp, ghét nhất là kiểu sống cẩu thả lôi thôi.
Ngay khi cô quay đầu lại, cô thấy Dụ Cảnh Hàng đang dựa vào cửa nhìn cô, bộ dạng anh nhàn rỗi, lông mày thâm thúy sâu không thấy đáy.