Nhiệt độ tiếp tục tăng lên, bị khí tức của anh nhẹ nhàng khoan khoái mà thành thục bao quanh, toàn thân cô cũng đã đều nóng dần lên.
Tề Chân cố gắng duy trì tỉnh táo, cô có chút bất lực đẩy đẩy anh.
Dụ Cảnh Hàng hôn một chút ở khóe môi của cô, mất tiếng nói: bảo bối em nhìn xem trong túi là cái gì.
Tề Chân phản ứng hơi chậm một chút, nhìn anh hai giây, sờ lên váy ngủ hừng hực của mình, sau đó mò tới chiếc túi tứ giác.
Cô không biết Dụ Cảnh Hàng bỏ vào lúc nào, cứ như ảo thuật vậy, thế là trái tim nhảy lên không ngừng.
Anh cúi đầu đụng trán cô, mỉm cười ôn nhu lại thân sĩ, nói nhỏ bên tai cô: Còn muốn sao?
Cô nghĩ nghĩ, ngẩng đầu ngoan ngoãn hôn lên cằm anh, bị Dụ Cảnh Hàng ôm vào trong ngực, tiếp tục chuyện vừa bắt đầu chưa làm xong, âm thanh thở phập phồng mềm mại mà ngắn ngủi.
Bầu không khí nóng rực hết sức căng thẳng, tóc của cô lộn xộn tản ra, có chút bị mồ hôi dính ở trên chiếc cổ trắng tuyết, hai mắt gần như trống rỗng.
Hai mắt cô ướt át, bờ môi phiếm hồng, nhịn không được dùng tay che mắt: "Tùy học... học trưởng nhẹ chút, em đau..."
Dụ Cảnh Hàng bình phục thở dốc, chậm rãi dừng lại, dồn nén lại nơi đó rồi nói giọng khàn khàn: "Em ngoan chút đi."
Tề Chân ngửa đầu nhìn anh, không nghe lời, cô như không có xương mà vặn vẹo uốn éo, hại anh nhắm mắt trầm thấp thở dốc.
Cô gái nhỏ ỷ lại được sủng ái mà kiêu: "Em muốn."
Trên người cô ra mồ hôi, vị thanh cam quýt càng phát ra nồng đậm, men theo chiếc cổ hồng hồng.
Kỳ thật chỉ cần thoáng dùng thêm chút sức, cô sẽ hóa thành một vũng nước xuân, giống như con rối mềm nhũn tùy ý người bài bố.
Nhưng anh không làm vậy được.
Dụ Cảnh Hàng hôn lấy trán của cô, khàn khàn bình luận: "Ừ, lá gan to thật đấy."
Tề Chân mở mắt muốn phản bác.Men men nắm lấy cánh tay của cô rồi đặt trên đỉnh đầu, cường độ trên tay giống như xiềng xích sắt lạnh.
Cô đối đầu với đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông này, cảm thấy toàn thân đều hiện ra băng hàn không khỏi run rẩy, giống như bị dã thú gì đó trong rừng rậm để mắt tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-191.html.]
Mê Truyện Dịch
Tề Chân tựa như trong chốc lát bị giam cầm trong hầm ngục tối, không ai có thể giải cứu được cô, như bị trói, bóp cổ lại, giống như con cá đang bất lực tuyệt vọng giãy giụa trên thớt, mái tóc từng sợi từng sợi ẩm ướt mà xộc xệch.
Ngón chân trần phảng phất nhón lên, đi lên đủ để cắt thanh băng thép bằng m.á.u thịt lạnh.
Cho dù là quái vật gì, anh cũng không có trái tim.
Anh thích ăn thịt người, bởi vì anh không coi con người như đồng loại.
Mon men dùng ngón tay trỏ vuốt ve cằm của cô, mang theo mỉm cười cổ quái tàn nhẫn rồi nói: "Nếu có thể lấy lòng anh, anh sẽ không g.i.ế.c em."
Anh vừa lạnh lùng vừa trêu tức vậy đấy.
Cô gái nhỏ nghiêm túc nhìn anh, nhu thuận trên hai gò má anh mà hôn bẹp một cái.
Dụ Cảnh Hàng: ...
Giấc ngủ này của Tề Chân rất chìm, bởi vì vốn dĩ không có khí lực nào hết, tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt, cuối cùng lau thân thể đều là Dụ Cảnh Hàn ôm cô đi.
Cô còn muốn giãy dụa một chút, dù sao nói là sinh hoạt vợ chồng, toàn thân đều bị nhìn thấy hết, nhưng cô vẫn phải kiên trì tính tư mật một chút.
Nhưng đêm qua thực sự không còn khí lực nào.
Con mắt trống rỗng mỏi mệt, mở to thật to, giống như một con thú bông bé con tinh xảo, ánh mắt mơ hồ đến không nổi.
Cô nhìn Dụ Cảnh Hàng tắm rửa xong, bên hông cột khăn tắm đi ra, vừa chớp mắt đã ngủ mê man.
Ngày thứ hai Tề Chân tỉnh lại đã là giữa trưa, trải giường trắng nhạt bị bọn họ làm cho lộn xộn không chịu nổi.
Đêm qua thực sự quá trễ, anh chưa kịp đổi ga giường cho cô, hiện tại trên giường đều là vết tích mập mờ đã khô cạn.
Cô che trán lại, cảm thấy đặc biệt xấu hổ bất lực, nằm lì ở trên giường không muốn di chuyển.
Nhưng nhớ tới bố chồng và mẹ chồng, thế là miễn cưỡng đứng lên đi đánh răng rửa mặt, giẫm lên dép lê cộp cộp xuống lầu ăn cơm một chút.
Nửa đường chạy vào phòng bếp, lạch cạch tìm ra một lon coca lạnh, trái ngước phải nhìn, vẫn là quyết định chuẩn bị ôm trở về phòng uống.