Ấn Đô Dị Yêu Lục - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-09-26 17:07:00
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khách sạn Cẩm Giang nổi tiếng, trang hoàng xa hoa, món ăn thượng hạng, là chỗ giới nhà giàu thường chọn để giao tiếp.

Cô hấp tấp gửi xe, theo lời chỉ dẫn tìm đến phòng Mẫu Đơn Đường tầng hai.

 

Đẩy cửa bước , ánh đèn rực rỡ chói lòa, vàng son lộng lẫy, hệt như bước chốn tiên cảnh.

Một buổi tiệc rượu đang diễn , tiếng vĩ cầm ngân nga dìu dặt, đông, ba năm nhóm nhỏ, trò chuyện rì rầm.

 

Ngô Tú Na đảo mắt quanh, cuối cùng cũng thấy — Phó Quyên — đang bên chiếc bàn gỗ trắc hoàng hoa lê đặt nơi góc sảnh.

 

Mẹ cô từ lúc trẻ xinh , nay trong bộ sườn xám dáng lễ phục cắt may tinh tế, tóc uốn lọn lớn, trang điểm cầu kỳ tỉ mỉ, vẫn rạng ngời khí chất.

Chỉ là, khóe mắt ẩn chút mỏi mệt và vết nhăn.

 

Nói chính xác hơn, đó bàn tiệc, mà là bàn đàm phán.

 

Phó Quyên thấy cô liền sáng mắt, vội vàng nhận lấy tập hồ sơ:

“Hàn , đây là hợp đồng thuê xưởng khi xưa của chúng , cùng với tiêu chuẩn sản lượng năm nay, mời ngài xem qua.”

 

Ngô Tú Na thuận tầm mắt sang đàn ông đối diện , lập tức giật .

 

Đó là một đàn ông trẻ, chỉ độ hai mươi tuổi, vest thẳng nếp, tay kẹp điếu xì gà, chân vắt hờ lên gối, cả tựa lưng ghế với dáng vẻ lười nhác.

Cúc áo sơ mi nơi cổ buông hờ hai nút, thần thái tùy ý phóng túng. 

Sau cặp kính gọng vàng, đôi mắt sắc lạnh, thâm trầm, mang theo u ám nặng nề.

 

Ánh đèn lộng lẫy soi rõ khuôn mặt , ngũ quan cứng cáp, làn da tái lạnh, tì vết nào.

Một đàn ông trẻ tuổi như , thì chẳng qua ngoài hai mươi, nhưng xung quanh phủ khí lạnh lẽo khiến dám đến gần, áp bức nặng nề đến mức chẳng ai dám thẳng.

 

Ngô Tú Na bàng hoàng, đây nào bàn thương thảo, rõ ràng đối phương đó với dáng vẻ cao ngạo, phía còn dàn vệ sĩ đen kịt, khí thế trầm lặng nặng nề.

 

Người thường ngày cứng cỏi quyết đoán, giờ phút cúi đầu, khẩn thiết cầu xin:

“Hàn , xin ngài mở lòng rộng lượng, cho Tinh Chuẩn của chúng một con đường sống.”

 

“Tinh Chuẩn” — là công ty do cha cô gây dựng, một trong những nhà máy vật liệu công nghiệp tiếng trong thành phố.

 

Ngô Tú Na c.h.ế.t lặng nhỏ giọng khẩn cầu. 

Người đàn ông trẻ tuổi đối diện hờ hững đặt tập hồ sơ xuống, nhếch môi nhạt:

“Họ theo quy định của chính phủ thôi, Phó tiểu thư cần đến cầu .”

 

Mẹ cô vội vàng :

“Chỉ là sản lượng năm nay của Tinh Chuẩn kém một chút so với tiêu chuẩn. 

Xin Hàn cho chúng thêm một cơ hội. 

Giờ giá nguyên liệu thô liên tục tăng cao, hàng tồn trong nhà xưởng bộ vốn liếng vợ chồng dốc ...”

 

“Cao Thành, càng lúc càng quá đáng. 

Đến cả loại cũng dám đưa đến mặt .”

 

Mẹ hết lời thì Hàn tỏ vẻ hết sức thiếu kiên nhẫn;

Một câu lạnh lùng của  khiến đàn ông mặc đồ đen phía mặt biến sắc vội vàng xin

“Xin , thưa ngài, cứ nghĩ tối nay tới dự yến tiệc đều là khách của ngài, ngờ lợi dụng trộn .”

 

Nói xong, hiệu cho đám vệ sĩ kéo đó xuống.

 

Tim Ngô Tú Na se thắt, vội chạy tới ôm chặt , ngăn cản hành động của họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-do-di-yeu-luc/chuong-44.html.]

“Chúng tự , ơn đừng động tay.”

 

Một học sinh lớp mười hai, nào từng gặp cảnh như thế , chân run, giọng cũng run, nhưng cô nén đau lên, cố gắng đỡ , trở thành chỗ dựa cho bà.

Chưa bao giờ cô thấy như

 

Mẹ ôm mặt, lớp phấn trang điểm cuối cùng cũng nhòe .

con gái dìu, mất hết sức lực, bật trong tuyệt vọng:

“Nana, cố hết sức

Tinh Chuẩn của chúng xong .”

 

Ngô Tú Na kiên cường bấu chặt vai , dốc hết sức vớt vát:

“Mẹ, về nhà tính, đừng để chê.”

 

Những thể diện mong manh của trẻ thật đáng thương. 

Hàn ngẩng lên liếc cô một cái, môi khẽ nhếch đầy thú vị.

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Phó Quyên òa lên, gào :

“Tao trở thành trò , còn sợ gì nữa. 

Mày , cha mày đúng là một mớ phân chó, cố tình quấy rối tao, còn quan hệ với kế toán công ty, mãi tới bây giờ tao mới phát hiện sổ sách vấn đề. 

Tao lao tâm khổ tứ vì gia đình , rốt cuộc đổi gì?”

 

Ngô Tú Na nghiến răng, ôm gục xuống đất nhưng dù thế nào cũng kéo bà lên nổi.

 

Khách dự yến vây quanh chỉ trỏ, bàn tán xôn xao. 

Cô hoảng lên, ôm chặt mặt , bắt ngẩng lên :

 

“Mẹ, con

Mẹ vẫn còn con. 

Về nhà chúng ly hôn với bố, phân rõ ranh giới. 

Con sắp nghiệp, con thể , tin con , thứ sẽ .”

 

Trong cảnh , Phó Quyên thể lời? 

Vệ sĩ thấy chán chờ, tiến lên thực hiện nhiệm vụ.

 

Ngô Tú Na họ kéo , cảnh họ túm kéo từng thanh lịch giờ quăng như miếng giẻ, tà áo sườn xám lộ bắp đùi trắng phơi giữa đám , khiến họ khinh bỉ nhạo.

 

Cơn uất ức dâng lên, cô chịu nổi nữa. 

Cuống cuồng, cô cắn chặt cánh tay một vệ sĩ đang kìm cô , điên cuồng lao tới hướng Hàn .

 

Người vội xông tới ngăn cản, nhưng Hàn hiệu dừng .

 

Ngô Tú Na quỳ xuống mặt , níu lấy ống quần, gần như tuyệt vọng cầu xin:

“Ngài  thể giúp chúng , nhưng xin đừng đối xử với  như thế. 

Xin ngài, Hàn .”

 

Người đàn ông cô từ cao xuống; ánh mắt cặp kính vàng sâu thẳm như vực, lạnh lẽo thấu xương.

Dưới cái , cô rùng , từng chút một buông tay .

 

bất ngờ,  bật , trong đôi mắt lóe lên một tia tinh quái

“Được.”

 

Loading...