Ấn Đô Dị Yêu Lục - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-09-26 17:02:23
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng, một hôm nam sinh tinh nghịch bất ngờ nhảy mặt, hét lớn:

“Này! Hắc Muội! Đi đấy!”

 

Cô hoảng sợ suýt thì tè quần, ngẩng đầu lên, mặt mày trắng bệch. 

Chung quanh vang lên một tràng chế nhạo.

Trời đất như đảo lộn, cô bối rối, ngượng ngùng, hốc mắt đỏ hoe, cố nén nước mắt, cúi gằm đầu bỏ chạy.

 

Chính lúc , lưng vang lên một giọng nam quen thuộc:

“Lâm Hàn, mày điên

Nhảm nhí thôi.”

 

Người lên tiếng là Trì Sính.

 

3.

Ngô Tú Na ngày càng tự ti, dần rơi một nỗi u uất dài đằng đẵng.

 

Thiếu niên tên Trì Sính học cùng lớp với cô — gương mặt sáng sủa, tính tình , thành tích ưu tú.

Thầy cô thích , bạn bè cũng thích .

 

Không, rằng là nhân vật nổi tiếng trong cả khối. 

Trên sân bóng rổ, mồ hôi đầm đìa, ánh sáng chói lòa phủ quanh. 

Lũ con gái xếp hàng dài tận cổng trường chỉ để đưa cho chai nước suối.

 

Cậu thiếu niên sáng sủa, sạch sẽ đến thế. 

Đôi khi tan học đường về, cô trông thấy mặc áo sơ mi trắng, tai đeo tai , đạp xe vun vút lướt qua mắt.

Chỉ những lúc , cô mới dám ngẩng đầu , từ giữa đám thiếu niên cũng đang đạp xe, tìm bóng dáng , trong mắt chợt lóe lên chút ngưỡng mộ xen lẫn vui sướng.

 

Sau , một trong giờ thể dục, cô vô ý trẹo chân. 

dám hé lời, sợ bạn bè giả vờ, cứ lặng lẽ chờ đến khi tan học, đợi về hết mới tập tễnh .

 

Hôm đó, Trì Sính vì chơi bóng rổ nên về muộn. 

Trên đường, như một cơn gió vượt qua mặt cô.

Theo thói quen, cô ngẩng lên , bỗng thấy xe rẽ ngoặt, đầu .

 

Ngô Tú Na hoảng hốt cúi gằm xuống, nào ngờ chiếc xe dừng ngay mặt.

Đôi mắt thiếu niên sáng trong, đen trắng rõ ràng, giọng cũng trong trẻo đến lạ:

“Lên xe , tớ chở về.”

 

Cô sững sờ, cả đầu óc trống rỗng.

 

Chuyện hôm , cô nhớ rõ mồn một. 

Ngồi yên , lưng thẳng tắp, áo sơ mi trắng tinh khôi, toát mùi hương dễ chịu.

Nghĩ cũng lạ, quần áo của cô và em gái đều giặt chung một loại nước xả, quần áo em lúc nào cũng phảng phất hương thơm dễ chịu, còn quần áo cô chẳng .

 

Trái tim cô đập loạn, hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô khẽ đưa tay chạm tấm lưng áo sạch sẽ .

Thiếu niên đang đeo tai , hề

Trong lòng cô như ngọn gió xuân lướt qua, rực rỡ như hoa nở.

 

Trì Sính chở cô đến tận cổng nhà. 

Cô đỏ mặt, dám , bước nhanh trong viện, phía lưng vẫn là ánh mắt dõi theo của .

 

Rồi bất chợt, giọng thiếu niên vang lên:

“Ngô Tú Na, lúc nào cũng cúi gằm đầu thế? 

Ngẩng lên .”

 

Bước chân cô khựng , chỉ thấy m.á.u trong đông cứng, sôi sục, gương mặt đỏ bừng bỏng rát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-do-di-yeu-luc/chuong-42.html.]

Ngô Tú Na siết chặt vạt áo, run rẩy ngoảnh , nhưng bóng dáng ung dung đạp xe xa, phong thái tiêu sái.

 

Tối hôm đó, khi về nhà, thấy mắt cá chân cô sưng tấy, liền cau mày lái xe đưa bệnh viện.

Trên đường, quả nhiên nổi giận:

 

“Ngô Tú Na, con thể bớt khiến lo một chút

Mẹ đòi hỏi con học giỏi như em, nhưng ít nhất cũng điều như em chứ. 

Con , cả ngày bận rộn ở công ty, ngoài còn lo cho các con, thật sự mệt mỏi…”

 

Ngô Tú Na hàng ghế , mắt con phố sáng đèn ngoài cửa kính, để bóng tối dần nuốt chửng chính .

 

Mẹ sai. 

Ở thành phố lớn vững dễ dàng. 

Cha cô ngày ngày bôn ba, giao tế, từ một công ty nguyên vật liệu mở thêm thành hai, xây cả xưởng ở ngoại ô, thầu công trình, bận rộn đến kiệt sức.

Trong nhà còn bảo mẫu, chỉ thuê giúp việc theo giờ đến dọn dẹp và nấu cơm.

 

Em gái tuy khinh thường, chẳng ưa gì cô, nhưng cô cũng thừa nhận: Ngô Nhược Hân quả thật ngoan ngoãn và giỏi giang hơn cô nhiều.

Em tự giác, cũng nỗ lực, cần ai nhắc nhở. 

Học piano, học tiếng Anh, tham gia đủ loại lớp bồi dưỡng, lịch kín mít.

Rảnh rỗi thì rủ bạn bè mua sắm, xem phim, thỉnh thoảng còn lén móng tay màu nhạt.

 

Ngô Nhược Hân lúc nào cũng tích cực, tự tin rạng rỡ, đối xử với ai cũng , chỉ riêng với chị là khắt khe. 

Sau lưng thường gọi cô là “con nhà quê”, ngoài bao giờ thừa nhận một chị như .

Đương nhiên cũng chẳng bao giờ chịu cùng cô ngoài.

 

Ngô Tú Na nghỉ ở nhà hai ngày vì đau chân, đến sáng ngày thứ ba, khi cổng khu biệt thự để học, bất ngờ trông thấy Trì Sính.

 

Trời hãy còn sớm, phương Đông mới ánh lên màu trắng bạc, Trì Sính mặc áo sơ mi trắng, hai tay đút túi, lười nhác tựa yên chiếc xe đạp.

Cậu như đang chờ ai.

 

Tim Ngô Tú Na lập tức run rẩy, bước chân cũng ngập ngừng, lòng bàn tay rịn mồ hôi.

 

Trì Sính thấy cô, mỉm

Đôi mắt sạch sẽ, sáng rực như một cái chớp mắt diễm lệ, khiến cô ngẩn .

 

Thiếu niên hào hoa phong nhã, rực rỡ như ánh mặt trời. 

Giây phút , cô ngỡ như đang mơ.

 

Về mới , đó quả thực chỉ là một giấc mộng, chờ là cô.

Trong lúc cô còn do dự, một bóng dáng con gái từ phía chạy lên, vui vẻ gọi:

“Trì Sính!”

 

Người đó côquen, chính là bạn cùng lớp, cũng là lớp trưởng — Dương Tư Lăng.

 

Tư Lăng buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, làn da trắng mịn, ngũ quan tinh xảo, lên lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Khi cạnh Trì Sính, thiếu niên thiếu nữ , rực rỡ chói mắt.

 

lên yên xe đạp, Trì Sính bảo:

“Ngồi cho vững nhé.”

 

Dương Tư Lăng khẽ ôm lấy vòng eo , đầu, duyên dáng vẫy tay về phía Ngô Tú Na còn đang ngẩn ngơ:

“Ngô Tú Na, bọn nhé.”

 

Ngô Tú Na ngạc nhiên, c.h.ế.t lặng tại chỗ.

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

 

Loading...