Đây là đầu tiên Vũ Văn Lan phát hiện bí mật của .
Hắn giương mắt về phía cô gái mờ nhạt đang trong góc .
Rốt cuộc nàng là ai?
Không lâu , các phi tần lập tức phát hiện dường như ánh mắt của hoàng đế cứ luôn về một hướng.
Bọn họ men theo ánh mắt sang, thấy đó là một bàn tiệc gần cửa điện, ở đó hai cô gái đang , một ăn mặc mộc mạc hệt như cung nữ, một một ăn vận trang điểm lộng lẫy thua kém gì đám Chu quý phi và Ninh phi.
Mọi bắt đầu âm thầm suy đoán.
Nhẫn Đông cũng nhỏ giọng với Yến Xu: “Chủ tử ơi, em thấy hình như bệ hạ cứ về hướng ngài ?”
Yến Xu để trong lòng, chỉ thuận miệng : “Chắc , nhiều khi là Trương tài nhân đó chứ, nàng nổi bật quá còn gì!”
Nói xong, nàng lập tức nếm thử món cá chua Tây Hồ bưng lên, chu choa, thịt cá non mềm chua ngọt, hơn nữa còn thấm chút mùi cua thơm phức, quả nhiên tầm thường.
Giọng của hai truyền tai Trương tài nhân đang kế bên, khiến cho trong lòng nàng càng thêm khẳng định suy đoán của chính .
Từ khi Thái Hậu bước , hoàng đế cứ luôn cố ý vô tình về nơi , nàng cảm thấy ắt hẳn là cách ăn diện của hôm nay hiệu quả.
Loại gấm lụa ngàn lượng vàng một thước, cùng với cây trâm đá quý vạn lượng vàng một cây quả nhiên giống như cây bút vẽ thêm mắt cho rồng.
Có điều cách vẫn xa, nàng nghĩ biện pháp khiến hoàng đế nhớ kỹ mới , tuyệt đối thể để lỡ cơ hội như thế .
Vì thế, Trương tài nhân sai cung nữ Xuân Nga bên mang một cây đàn tỳ bà tới, nàng ôm lấy nó đến trong điện, mở miệng : “Vì để cảnh ngày lành hôm nay càng giá trị, thần nguyện hiến một khúc ca cho bệ hạ và Thái Hậu, mong hai vị phúc trạch an khang.”
Không cần , cây tỳ bà của Trương tài nhân còn khảm xà cừ và đá quý, kết hợp với cách ăn diện hôm nay của nàng , quả thật là càng thêm .
Đám Chu quý phi, Ninh phi, Lệ tần đều ghen ghét đến mức hai mắt bốc lửa, trong lòng vang lên đủ loại nguyền rủa.
Vũ Văn Lan thất thần : “Cho phép.”
Cung nhân vội mang ghế tròn tới, Trương tài nhân ôm đàn xuống, cong ngón tay gảy đàn, dùng ngón giọng lanh lảnh cất tiếng ca.
“Một gốc trúc tía thẳng tắp, đưa một chiếc tiêu…”
Không , thì Trương tài nhân đàn hát một bài nhạc Giang Nam, giai điệu uyển chuyển, ca từ mềm mại yểu điệu, hơn nữa còn dùng cách hát của Tô Châu, thực sự khiến lau mắt mà .
Một khúc ca chấm dứt, khỏi trầm trồ khen ngợi.
Thái Hậu còn cố ý hỏi: “Ngươi là Giang Nam ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-phi-cua-tram-chi-muon-an-dua/chuong-7-co-gai-nang-da-thanh-cong-khien-tram-chu-y-1.html.]
Tổng quản Tư Lễ Giám Hồ An bên cạnh vội giới thiệu: “Khởi bẩm Thái Hậu, cha của Trương tài nhân là giám sát hàng dệt may ở Kinh Phủ, cả nhà bọn họ đều là kinh thành chính gốc đấy ạ.”
Trương tài nhân cũng : “Thần Thái Hậu thích đàn từ (1) của Tô Châu, cho nên cố ý học một hai bài, hát lắm, khiến ngài chê .”
Thái Hậu gật đầu: “Có tâm lắm.”
Bà trộm sang hoàng đế, thấy chỉ thong dong nâng chén lên nhấp một ngụm, sắc mặt hề chút gợn sóng.
Bỗng nhiên, Ninh phi sang bắt chuyện với Lệ tần: “Khúc ca đúng là dễ , điều ca từ khó hiểu. , quê quán của Lệ tần là ở Giang Nam mà, mau giải thích cho về ý nghĩa của khúc ca ban nãy .”
Lệ tần lộ vẻ khó xử, trái xong mới : “Chuyện … Với tình hình tối nay, chỉ sợ tiện cho lắm.”
Nàng như thế, ở đây khỏi gợi lên lòng tò mò ——
Chậc, cái gì mà tiện ? Rốt cuộc bài hát của Trương tài nhân ý nghĩa gì?
Ninh phi rộ lên: “Có gì mà khó ? Chẳng lẽ là ca từ mang ý đại nghịch bất đạo ?”
Sắc mặt của Trương tài nhân lập tức đổi, nàng vội lắc đầu : “Thần dám.”
Lệ tần che miệng duyên: “Không như thế, Ninh phi nương nương đùa . Bài hát thực chất chỉ là những lời tục tằng của chốn nông thôn về tình yêu thôi, chẳng hạn như ‘Một gốc trúc tía thẳng tắp, đưa một chiếc tiêu, ống tiêu chạm miệng , miệng chạm ống tiêu, cá chép nhỏ vẫy đuôi, tựa như gò má hồng của , bé ngoan của …”
“Ôi chao!”
Lệ tần còn xong Ninh phi cắt ngang, nàng che lỗ tai , oán trách bảo: “Lệ tần, ngươi thật là, những lời lẽ như thế thể trong tình huống như thế cơ chứ? Làm bẩn lỗ tai của bệ hạ và Thái Hậu thì bây giờ?”
Nghe , Lệ tần vội vàng dậy, vẻ mặt kinh hoảng hành lễ với hai vị ở ghế : “Xin bệ hạ và Thái Hậu thứ tội, thần đúng mực…”
Chậc, tính nàng cũng chỉ là kể , cho dù trách tội cũng thể trách nàng , bởi Thái Hậu và hoàng đế cũng cái gì, nhưng đều đồng loạt chĩa ánh mắt về phía Trương tài nhân.
Chỉ Yến Xu bưng chén canh cá mang lên, uống âm thầm lắc đầu ——
Có câu ‘cây cao đón gió lớn’, con việc lượng sức , thích thể hiện gì, giờ thấy hậu quả ?
Giống như nàng đây nè, thành thật tới ăn cơm là !
Chu choa, món canh cá chua chua cay cay, đúng là ngon quá xá.
Mà Trương tài nhân cách đó xa như đống lửa, như đống than, sự đắc ý ban nãy tan thành mây khói, nàng đ.â.m lao thì theo lao, chỉ đành cuống quít quỳ xuống đất giải thích: “Xin bệ hạ và Thái Hậu thứ tội, thần cũng chỉ học theo của Giáo Phường Tư mà thôi. Thần Giang Nam, lúc vì hát cho nên mới cố gắng học âm điệu , ca khúc ý nghĩa gì…”