Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa - Chương 37: Hoàng đế té vào ruộng dưa (2)
Cập nhật lúc: 2025-09-20 14:41:14
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi buổi luận võ băng kết thúc, tiết mục cuối – đoạt bóng băng – cũng bắt đầu.
Đây là tiết mục lớn và kịch liệt nhất của ngày hôm nay.
Theo một hồi trống vang lên, hai đội binh sĩ sân băng, một đội mặc quần áo màu đỏ, một đội mặc quần áo màu vàng.
Thống lĩnh ngự tiền ôm một quả bóng da lầu ngắm cảnh, khom với quân vương: “Mời bệ hạ vẽ mắt cho rồng ạ.”
Đây là quả bóng mà hai đội sắp sửa tranh đoạt.
Trên quả bóng màu vàng kim vẽ một con rồng màu son, lúc bọn họ nhờ hoàng đế tự tay vẽ mắt cho rồng để đại biểu cho sự kính trọng.
Đây là quy củ xưa nay của triều đại, giờ Vũ Văn Lan cũng vẽ qua hai , lúc khi nhấc bút vẽ mắt xong, giao quả bóng cho thống lĩnh ngự tiền.
Thống lĩnh ngự tiền nhận lấy quả bóng xuống sân, đại chiến đoạt bóng chuẩn bắt đầu.
Hai đội vàng đỏ thi cướp bóng, cảnh tượng vô cùng xuất sắc xem trong lầu ngắm cảnh chớp mắt.
Vũ Văn Lan Yến Xu ảnh hưởng, cũng nhàn nhã tiếp tục ăn thịt nướng.
Hương vị của thịt nướng đậm đà, khỏi nhấp thêm vài ngụm rượu.
Trong lúc duỗi tay cầm ly, ống tay áo của trượt xuống, mơ hồ lộ chút đỏ sậm ở mép bàn tay trái, trông như là vết thương.
Ninh phi một bên lập tức sang Trưởng công chúa một cái.
Trưởng công chúa Vũ Văn Yên mở miệng hỏi: “Tay của bệ hạ thương ?”
Vẻ mặt của Vũ Văn Lan lộ chút dị thường nào, chỉ : “Không gì.”
Trưởng công chúa : “Xin bệ hạ đừng giấu giếm chúng thần, thể của ngài vô cùng quý giá, một khi thương thì là chuyện nhỏ ạ.”
Nói xong, nàng về phía Phú Hải, xẵng giọng mắng: “Các ngươi việc kiểu gì đấy? Còn mau khai ai là kẻ bệ hạ thương?”
Lời dọa Phú Hải sợ c.h.ế.t khiếp, ông vội : “Xin điện hạ bớt giận, vết thương là do hai ngày khi bệ hạ luyện kiếm cẩn thận thương thôi ạ.”
Vũ Văn Yên hừ một tiếng: “Đừng lừa bổn cung! Bệ hạ tập võ từ nhỏ, bao giờ bản thương ? Hơn nữa, bệ hạ thương nửa đêm, ngươi bảo là vết thương do luyện kiếm? Rốt cuộc đó là ai mà một nô tài như ngươi bao che đến mức ?”
Phú Hải dám nữa.
Vũ Văn Lan nhíu mày.
Giỏi thật đấy, ngay cả chuyện thương lúc nửa đêm cũng ?
Mà ngay lúc , một vị đại thần mở miệng: “Long thể của bệ hạ là chuyện nhỏ, nếu thật sự khác gây thương tích thì nhất định trị tội thật nghiêm mới ạ!”
Lời , lập tức mấy hùa theo: “Có dám can đảm bệ hạ thương ư? Rốt cuộc là ai? Mong bệ hạ nhất định sáng tỏ chuyện !”
…
Quả nhiên đoán sai mà, Yến Xu ở một bên âm thầm hò hét ‘mấy giỏi thật đấy’ nghĩ như thế.
Những đó mượn chuyện để gây sóng gió, hẳn là bọn họ nghĩ hoàng đế thương khi đang sủng hạnh nàng, cho nên mới buộc trị tội nàng.
Chỉ tiếc là, sự thật như thế.
Mà bên tai của Vũ Văn Lan cũng đột nhiên trở nên ồn ào hơn.
Hắn thể thấy tiếng lòng của Ninh phi gần đó:【 Có nhiều mặt như thế, bệ hạ nhất định sẽ bao che cho ả tiện nhân ! Hừ, nhất định tiêu diệt ả mới . 】
Chu quý phi thì âm thầm đắc ý:【 Ninh phi cũng khá thông minh đấy, nhờ Trưởng công chúa mặt . Cũng chỉ loại đàn bà ngu ngốc như Trưởng công chúa mới loại chuyện thôi. Cũng may bổn cung theo lời An tần, hôm nay chỉ cần xem diễn là . 】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-phi-cua-tram-chi-muon-an-dua/chuong-37-hoang-de-te-vao-ruong-dua-2.html.]
An tần thầm nghĩ:【 Hôm nay nhiều mặt như , bệ hạ nhất định đưa một câu trả lời thích hợp. 】
…
Hắn sớm vài chịu yên phận, mượn chuyện thương cớ để gây chuyện, quả nhiên, hôm nay tất cả đều ló đầu .
Hắn : “Cám ơn trưởng tỷ quan tâm, nhưng vết thương của Trẫm thật sự liên quan đến khác, là tự Trẫm gây nên.”
Tiếp theo, về phía Thông chính sử, Đô ngự sử đang quỳ mặt đất: “Trẫm qua với các ngươi về việc , thế mà hôm nay các ngươi vẫn hùa theo bọn họ, là do lỗ tai các ngươi điếc là do trí nhớ quá kém, hả?”
Bọn họ gấp gáp : “Chúng thần dám ạ.”
Vũ Văn Yên vội vàng bênh vực: “Bẩm bệ hạ, bọn họ đều là bề cũ, chỉ cho ngài thôi, ngài tuyệt đối nên bao che cho đầu sỏ gây tội chứ!”
Nói xong, khóe mắt của nàng liếc sang Yến Xu một cái, hừ lạnh trong lòng:【 Lý Yến Xu? Chính là con ả vẫn luôn cắm mặt thức ăn ? Một phụ nữ nông thôn từ xó xỉnh nào chui thì gì là cơ chứ, thế mà ngươi dám chướng mắt Ninh phi mà chọn cho ngươi? Thật đúng là hồ đồ mà! Thế lực trong hậu cung tuyệt đối thể rơi trong tay của khác! 】
Vũ Văn Lan lạnh: “Trưởng tỷ ép Trẫm thú nhận ?”
Vũ Văn Yên : “Thần dám.”
Vũ Văn Lan hừ một tiếng: “Không dám ? Vậy tỷ chuyện Trẫm thương? Là ai cho tỷ ?”
Vũ Văn Yên : “Là do chính mắt thần thấy, ban nãy bệ hạ để lộ tay mà, ?”
Vũ Văn Lan lạnh một tiếng: “Ban nãy Trẫm lộ tay trái, nhưng tay thương của Trẫm là tay .”
Trưởng công chúa sửng sốt, vội liếc sang Ninh phi một cái.
Đáng chết, con nhóc cho hoàng đế thương bên tay nào!
Ninh phi cũng sửng sốt kém, thầm nghĩ tính sai , vệt đỏ ở mép tay của chẳng lẽ là vết sẹo ?
Vũ Văn Lan lạnh giọng mở miệng: “Thứ dính tay trái của Trẫm chính là thuốc màu quả bóng .”
Cái gì? Không ngờ vệt đỏ đó là màu quả bóng dính lên!
Trưởng công chúa Vũ Văn Yên và Ninh phi , đôi bên đều chút luống cuống.
Vũ Văn Lan trầm giọng hỏi Trưởng công chúa: “Trẫm , là kẻ nào nghĩ trò hề hôm nay, còn mời hoàng tỷ tự mặt?”
Trưởng công chúa sững , vội : “Thần dám, ai lên kế hoạch gì ạ, chỉ vì thần bảo bệ hạ thương cho nên mới lo lắng quá mức mà thôi.”
Vũ Văn Lan ‘ồ’ lên một tiếng, hỏi: “Vậy ai là kẻ cho tỷ Trẫm thương lúc nửa đêm? Vì một ở ngoài cung như tỷ rõ mỗi một biến động nhỏ trong cung thế nhỉ?”
Sức ép của câu là hề nhỏ, sắc mặt của Vũ Văn Yên lập tức đổi, gấp gáp bào chữa: “Bệ hạ quá lời, thần thật sự dám ạ.”
Giọng dứt, thấy Phú Hải đột nhiên ghé bên cạnh Vũ Văn Lan bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, là do nô tài ngu dốt, mãi đến hôm qua mới phát hiện trong cung Càn Minh một tên nhóc xảo trá dám lén lút báo cáo hành tung của bệ hạ cho khác ạ.”
—
Tác giả lời :
Yến Xu: Ăn dưa hông đại ca? Bao no luôn.
Vị hoàng đế nào đó: Ái phi, để Trẫm tiêu hóa …
Yến Xu: Đại ca ngây thơ dữ, mới bao nhiêu dưa mà ngợp !
Vũ Văn Lan: …