Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa - Chương 33: Hoàng đế bị kích thích (1)

Cập nhật lúc: 2025-09-20 14:41:09
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vũ Văn Lan cũng hiểu 18+ nghĩa là gì.

mặc kệ như thế nào, nàng hành xử khác thường như nhất định là uẩn khúc.

Hắn càng quyết tâm xem, vì thế duỗi tay sang lấy xấp giấy đó.

Nào nàng cuống quá, kịp suy nghĩ nhiều, hoảng loạn nhét hết xấp giấy trong áo ngủ.

Vũ Văn Lan: “???”

Kháng cự đến thế luôn ?

Hắn nghĩ nghĩ, thử hỏi : “Thật sự thể cho Trẫm xem ?”

Yến Xu gật đầu thật mạnh: “ , mong bệ hạ bỏ qua cho thần thiế…”

Ai còn dứt câu, nàng kéo tới ôm lòng.

Nhân lúc nàng kịp trở tay, Vũ Văn Lan thò tay n.g.ự.c nàng, thành công lấy xấp bản thảo .

Khụ, ban nãy ngón tay còn vô ý cọ nhẹ qua làn da mềm mại như đám mây nữa, cảm giác đó trái tim Vũ Văn Lan khỏi đập nhanh hơn một ít.

Yến Xu mất một lúc mới phản ứng : “Bệ hạ!”

Hắn kề môi nhỏ bên tai nàng: “Sao thế? Chẳng lẽ nàng đang cố ý dụ dỗ Trẫm?”

Mặt Yến Xu đỏ bừng: “Thần !”

Hắn sờ lướt qua n.g.ự.c nàng một cái, nhẹ : “Thật đáng tiếc, đêm nay Trẫm đến cung Từ An hầu hạ Thái Hậu .”

Yến Xu: “!!!”

Trời đất ơi đồ lưu manh!

Hắn vô cùng hứng thú xấp bản thảo trong tay.

Yến Xu giật nhưng giật , nàng thẹn thùng bực , chỉ hận thể chạy vọt lên giường lấy chăn bông trùm kín mít.

Ai mà ngờ xong còn tiếng ——

“Ánh trăng , bờ vai nõn nà như ngọc của nàng lộ , đôi mắt quyến rũ mang theo vẻ oán hận về phía mặt: “Tướng quân cần lo cho nô, cứ để nô những đó bắt đó vứt tới vùng núi rừng hoang vu để chó hoang ăn cho …”

“Cuối cùng tướng quân cũng nhịn nữa, từ tốn ôm nàng ngực. Người trong lòng tựa như một khối ngọc ấm thơm mềm, khiến khác yêu thích đến mức nỡ buông tay…”

Những câu kế, Vũ Văn Lan thể nổi nữa.

Yến Xu vội vàng giật xấp bản thảo, mặt đỏ như rỉ máu: “Thần đây là thứ bệ hạ nên xem mà.”

Vũ Văn Lan vẫn im lặng nàng, vẻ mặt rõ là vui giận.

Yến Xu đột nhiên chút chột , cuống quít : “Thần chỉ chơi thôi ạ…”

Má ơi, đừng kích thích thật nha?

Chẳng lẽ g.i.ế.c quách nàng cho ?

Vũ Văn Lan: “…”

Hắn nàng hồi lâu mới nhíu mày : “Nàng là một cô gái xuất từ dòng dõi thư hương, cái loại…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-phi-cua-tram-chi-muon-an-dua/chuong-33-hoang-de-bi-kich-thich-1.html.]

Câu từ tục tĩu như thế .

Chậc, dù là cũng thốt những từ đó.

Yến Xu vẫn bướng bỉnh cãi : “…Người xưa thường ham ăn uống và t.ì.n.h d.ụ.c là bản năng của con mà. Hơn nữa nếu như thế thì thích xem ạ.”

Cái gì cơ?

Không như thì đều thích xem?

Vũ Văn Lan nhíu mày: “Sao nàng chuyện đó?”

Yến Xu tắc lưỡi trong lòng: 【 Thì chính cũng thích xem thể loài đấy thôi, cho ? 】

Vũ Văn Lan: “???”

Rốt cuộc nha đầu thế ?

Kế đó, nàng lắp bắp bừa: “Thần đoán thôi ạ, dù tình cảm đôi bên cũng lúc cao trào, cho nhân vật gì đó thì ghiền mà…”

Ngụy biện vớ vẩn gì đây!

Vũ Văn Lan giận đến mức nên cái gì cho , vươn tay kéo nàng gần , chằm chằm hai mắt nàng, hỏi: “Rốt cuộc nàng là một cô gái như thế nào hả?”

Thấy sắc mặt của rõ vui buồn, giọng còn phần hung dữ, Yến Xu bắt đầu sợ hãi: “Bệ hạ…”

Tóc mai khô của nàng còn dán ở bên má, đôi mắt hạnh vô tội mang theo nét sợ hãi, ngay cả giọng cũng đột nhiên trở nên mềm mại thấm tận xương tủy.

Vũ Văn Lan vẫn đổi sắc mặt, trong đôi mắt đen nhánh chiếu rọi gương mặt sợ hãi của nàng.

Thời gian dường như cũng dừng trong khoảnh khắc .

trong chớp mắt, bất ngờ cúi đầu ngậm lấy môi nàng.

Hai đôi môi quấn quýt lấy , mặc cho đối phương tùy ý nhấm nháp.

Nụ hôn lâu dài Yến Xu đầu váng mắt hoa, thể tê dại, như thể hồn phách lìa khỏi xác, bay đến phương trời nào.

Không qua bao lâu, ngoài điện bỗng nhiên văng vẳng tới tiếng của một cô gái: “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa…”

Yến Xu giật tỉnh dậy từ trong cơn mê, bỗng nhiên nhớ tới… Giọng , còn là Vương chiêu nghi đang phạt ?

Chậc chậc, coi khổ ghê hông, giờ còn gõ mõ cầm canh ở bên ngoài cơ đấy.

Vũ Văn Lan cũng lấy tinh thần, buông nàng , tựa đầu trán nàng để điều hòa hô hấp.

Vài giây , mới : “Trẫm qua cung Từ An.”

Thanh âm thế mà dịu dàng hơn ban nãy nhiều.

Yến Xu dè dặt bẩm .

Hắn từ tốn buông nàng , bước nhanh cửa điện.

Yến Xu nhíu mày theo bóng lưng , hiểu nữa?

Thế rốt cuộc là vui giận ?

Thiệt tình, cứ như một đám sương mù , thể thấu mà.

 

 

Loading...