Cũng may khi xong câu , Thái Hậu lập tức cho hai lui xuống.
Yến Xu như đại xá, vội vàng trở về điện Cam Lộ hưởng thụ bữa sáng.
Về phần Chu quý phi, trở cung Trọng Hoa, nàng lập tức quăng nát vài chén .
“Bổn cung còn xin con ả mưu mô cơ đấy! Nếu cứ thế , chừng ả sẽ leo lên đầu bổn cung luôn mất!”
Lúc khi mới sắc phong, nhờ quan hệ cháu gái của Thái Hậu nên nàng mới phong quý phi, khi đó nàng cho rằng chính chỉ cách vị trí Hoàng Hậu một bước, ai ngờ bao năm trôi qua, nàng vẫn thể bước một bước đó.
con ả Lý Yến Xu , chỉ nhờ việc đánh rơi chén trong buổi cung yến mà bệ hạ ưu ái, còn thành đầu tiên tấn chức!
An tần một bên khuyên nhủ: “Nương nương, dù ngài giận cũng ráng nhẫn nhịn, ngài mới chọc giận bệ hạ xong, bây giờ mà tay thì mất nhiều hơn đó ạ.”
Chu quý phi hừ một tiếng: “Còn nhịn nữa chắc ả sẽ sinh hoàng tử luôn quá!”
An tần : “Sao thế ạ? Cho dù nương nương tay thì trong hậu cung cũng thiếu hận ả mà, nương nương cứ việc chờ thu lưới là , ?”
Chu quý phi ngẩn , đó lập tức nở nụ : “Cũng đúng.”
—— Ninh phi vẫn luôn tự hào về sắc của xong khinh thường khác, bây giờ bệ hạ sủng hạnh Lý Yến Xu mấy ngày liên tiếp, nàng thể nhịn ?
Lại An tần thấp giọng : “Nghe nửa đêm hôm qua, bệ hạ còn phái Phú Hải công công về lấy thuốc thoa vết thương tới.”
“Thuốc thoa vết thương?”
Chu quý phi khựng : “Làm chuyện đó… mà còn dùng tới thuốc thoa vết thương ?”
An tần ghé tai nàng , nhỏ giọng : “Nương nương đó thôi, mấy ngày vài vị đại thần đến Ngự Thư Phòng dâng tấu chương thì thấy tay của bệ hạ vết thương, bệ hạ là thương khi luyện kiếm buổi sáng, nhưng theo thần hỏi thăm thì ngày đó bệ hạ hề đến võ trường.”
Chu quý phi sửng sốt: “Chẳng lẽ dám bệ hạ thương, bệ hạ còn giúp đó giấu diếm?”
An tần gật đầu: “Cho nên bệ hạ thương đó, hẳn là mà bệ hạ cực kỳ để ý.”
Chu quý phi cẩn thận ngẫm nghĩ, bỗng nhiên ngộ : “Chẳng lẽ cũng là Lý Yến Xu? Ả thật to gan, ngờ dám bệ hạ thương! Không , bổn cung bẩm báo cho Thái Hậu!”
An tần vội cản nàng , : “Nương nương nóng nảy , chuyện chỉ là suy đoán của chúng , chứng cứ rõ ràng thì mà bẩm báo cho Thái Hậu ? Chi bằng cứ để cho khác , dù đây cũng là tội lớn, nàng nhất định thể trốn .”
~~
Sau giờ ngọ, trời bắt đầu đổ tuyết.
Bông tuyết lất phất rơi xuống, đến buổi chiều, mặt đất đọng một tầng tuyết dày.
Vũ Văn Lan vẫn bận rộn bàn việc, dù sắp tới giờ lên đèn nhưng hề ý định dừng .
Phú Hải thật sự đành lòng, cho nên ông lên tiếng nhắc nhở: “Bẩm bệ hạ, đến giờ dùng bữa tối ạ.”
Vũ Văn Lan buồn ngẩng đầu: “Để chút nữa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-phi-cua-tram-chi-muon-an-dua/chuong-24-hu-dung-la-mot-co-gai-thich-nghi-mot-dang-noi-mot-neo-2.html.]
Phú Hải khỏi sốt ruột, bệ hạ bận rộn cả một đêm thêm một ngày, ngủ cũng ngủ, cơm cũng ăn, nếu cứ để thế thì mà ?
Ông nghĩ nghĩ, đột nhiên nảy một ý: “Ban nãy nô tài thấy Lý quý nghi phái đến phòng bếp, là đêm nay ăn lẩu đấy ạ.”
Quả nhiên, dứt câu, ông thấy quân vương ngẩng đầu lên hỏi: “Lẩu?”
Phú Hải vội gật đầu: “Vâng, Lý quý nghi đúng là một vị chủ tử tinh tế, những ngày trời đổ tuyết thế vô cùng thích hợp để ăn lẩu.”
Vũ Văn Lan nghĩ một lát, quyết định gác bút xuống dậy khỏi cửa: “Qua đó xem .”
Hôm nay còn sớm, tuyệt đối sẽ để nàng gián đoạn mục đích của nữa.
~~
Khi Vũ Văn Lan đến, nồi lẩu đặt chỉnh chu ở bàn.
Lửa đáy nồi đồng cháy dìu dịu, nước dùng xương hầm trong nồi sôi ùng ục, mùi thơm ấm nóng lan khắp cả điện.
Yến Xu đang hớn hở trong nồi.
Chẹp chẹp, thịt viên, thịt chiên, cải trắng, miến, đậu hủ, còn thịt dê cắt lát mỏng, món nào cũng là sự kết hợp tuyệt vời với lẩu, bởi mới tấn chức xong cái là khác hẳn liền, đây nàng gì ăn nhiều món như thế ?
Yến Xu đang âm thầm chảy nước miếng thì thấy Vũ Văn Lan bước trong điện, nàng hoảng sợ, vội dẫn đầu hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
Sao đến đây lúc ? Trời ơi ơn đừng phiền khác ăn cơm chớ!
Vũ Văn Lan vờ như thấy, liếc qua những món bàn, : “Sao đột nhiên nàng ăn lẩu thế?”
Yến Xu cố gắng nở nụ : “Hôm nay trời tuyết rơi nên khá lạnh, thần ăn lẩu cho ấm ạ.”
【 Ngươi hoàng đế hiểu nỗi khổ của đám phi tần ở tầng chót như chúng , đây là nồi lẩu đầu tiên ăn ba năm cung đấy, ngươi xem khổ ! 】
Vũ Văn Lan: “…”
Rồi thành của ?
Thì ăn lẩu cũng là chuyện khó ?
“Xem Trẫm tới đúng lúc đấy.” Hắn đến xuống bên cạnh bàn, với nàng: “Cùng ăn .”
Yến Xu: “???”
Thì là tới ăn chực ?
Nàng chỉ đành gật đầu xuống.