Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa - Chương 17: Trên giường có giấu đàn ông (1)
Cập nhật lúc: 2025-09-20 14:40:52
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trừ vị Trương tài nhân lúc , đây là đầu tiên điện Vĩnh Ninh khách mới đến thăm.
Đương nhiên Yến Xu cũng tới ý , nhưng cấp bậc của Vương chiêu nghi cao hơn nàng, cho nên nàng chỉ thể dậy đón chào.
“Ra mắt chiêu nghi.”
Vương chiêu nghi cũng hề khách khí, phòng tới xuống giường ấm, bắt đầu mở miệng xỉa xói: “Sao đấy, hình như mới nãy ai nhắc đến nhỉ?”
Câu dọa Liên Tâm sợ run, nàng vội vàng về phía Yến Xu.
Sắc mặt Yến Xu vẫn như thường, thậm chí còn phần vô tội: “Nào ạ, ban nãy chúng đang bàn luận xem bữa sáng hôm nay ăn cái gì, hề nhắc tới chiêu nghi mà.”
Vương chiêu nghi hầm hừ đánh giá nàng một phen, đó tiếp tục móc mỉa: “Đã sớm qua về tài ăn của Lý mỹ nhân, hôm nay cuối cùng cũng lĩnh giáo .”
Yến Xu vờ hiểu, khờ: “Chiêu nghi cứ khen như ngại quá.”
Thấy nàng mắc lừa, Vương chiêu nghi chỉ đành hừ một tiếng: “Ban nãy của Nội Vụ Cục lấy son phấn gặp qua trong điện của ngươi. Nghe của ngươi phê bình kín đáo với nhỉ?”
Nói xong, nàng liếc về phía một cung nữ theo hầu bên cạnh: “Thúy Yên, ngươi xem con nhóc ở đây ?”
Nghe chiêu nghi thế, cô cung nữ tên Thúy Yên lập tức chỉ Liên Tâm: “Chính là nàng , nàng lấy đồ, thấy lấy bèn lầm bầm chiêu nghi đấy ạ.”
Liên Tâm dọa đến mức lắc đầu nguầy nguậy: “Không , nô tỳ chỉ hỏi của Nội Vụ Cục là Vương chiêu nghi son phấn mà mỹ nhân của chúng thôi…”
Cùng lúc đó, hệ thống bắt đầu cắt dưa cho Yến Xu ăn: 【 Mấy năm nay Thúy Yên trộm ít trang sức của Vương chiêu nghi, hai ngày còn thó mất một chiếc dây chuyền mã não đỏ vu khống cho khác. 】
Yến Xu hiểu ngay, nàng vờ hùa theo trách cứ Liên Tâm: “Em đấy, lúc nào cũng bướng bỉnh thôi , mà so với chiêu nghi? Chiêu nghi cấp bậc cao hơn , cho nên thứ gì đương nhiên ưu tiên đưa cho chiêu nghi .”
Nói xong, nàng cố ý về phía Thúy Yên một cái, với Liên Tâm: “Khi nào em thể giống với cô nương Thúy Yên thì mới an tâm .”
Vương chiêu nghi đang chờ nàng mắc , câu khỏi sửng sốt: “Thúy Yên thì ?”
Yến Xu : “Cô nương Thúy Yên còn giỏi đưa đẩy, khó trách nhiều thích như ! Hôm còn khen nàng ở chỗ của Thái Hậu đấy!”
Ha hả, gây chuyện với nàng về vụ nàng Thái Hậu gọi tới chứ gì, nếu nàng cũng cần giấu nữa.
Vương chiêu nghi xong quả nhiên khựng , nàng lập tức hỏi dồn: “Ai khen nàng ?”
Nét mặt của Yến Xu vẫn ung dung như cũ: “Là Trần thượng cung đấy ạ! Hôm qua khi đến cung Từ An lúc gặp Trần thượng cung đang trò chuyện với Thái Hậu, Trần thượng cung sự thông minh của cô nương Thúy Yên cũng hàng khá cao trong hậu cung , hơn nữa còn lòng hiếu thảo, nàng còn tự tay đai buộc trán tặng cho Thái Hậu, đó còn cố ý nạm một viên đá mã não đỏ, phẩm chất của viên đá tệ chút nào.”
Vừa dứt câu, Thúy Yên sửng sốt thôi.
Vương chiêu nghi cũng ngây , hoài nghi sang Thúy Yên.
Yến Xu vẫn tiếp tục xào xáo câu chuyện dựa theo dưa mà hệ thống đưa : “Nghe khi mùa hè tới, nàng còn một bộ áo ngủ từ vải yên la mềm mại hiến cho Thái Hậu nữa cơ, kỹ thuật may vá đến mức Thái Hậu luôn miệng khen dứt.”
Vải yên la mềm (1)?
Vương chiêu nghi sững .
Trong hè nàng cũng trùng hợp mất một cây vải yên la mềm, chuyện nàng đau lòng gần c.h.ế.t luôn…
Yến Xu với Thúy Yên: “ , mấy cái khăn tay từ lụa mây cũng là do ngươi đưa cho Trần thượng cung nhỉ, bà những đóa hoa do ngươi thêu lắm đấy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-phi-cua-tram-chi-muon-an-dua/chuong-17-tren-giuong-co-giau-dan-ong-1.html.]
Còn xong thấy Vương chiêu nghi sang tát Thúy Yên một bạt tai: “Giỏi nhỉ, mã não đỏ? Vải yên la mềm? Còn cả khăn tay từ lụa mây? Thì những thứ mất đều do ngươi trộm , xong ngươi còn đem tặng cho Thái Hậu tỏ lòng hiếu thảo? Giỏi cho con nhóc nhà ngươi! Ta ngươi lòng như luôn đấy!”
Thúy Yên đánh ngốc, nàng lấy tinh thần, vội che mặt : “Chủ tử ơi, em , em thật sự ! Đó… đó đều là do nàng bậy thôi ạ!”
Yến Xu vờ kinh ngạc che miệng: “Thì chiêu nghi việc ạ? Ôi trời, chỉ tại lắm miệng quá! Mong là chuyện tổn thương tình cảm chủ tớ giữa hai nha!”
Vương chiêu nghi tát Thúy Yên một cái, nàng thở hổn hển vài cái, đó trừng mắt hung hăng Yến Xu: “Quản lý của ngươi cho , nếu còn dám bậy, sẽ quý phi nương nương xé miệng của ả !”
Nói xong, nàng đằng đằng sát khí nhéo lỗ tai của Thúy Yên lôi .
Yến Xu theo bọn họ xa.
Đợi cho đến khi trong phòng yên tĩnh , Nhẫn Đông và Liên Tâm mới dùng vẻ mặt kinh ngạc về phía Yến Xu: “Chuyện ban nãy ngài thật ạ? Thúy Yên to gan như ?”
Yến Xu nhếch môi , một bộ chuyện liên quan đến : “Có thật chờ nàng về điều tra là sẽ ? Các em nhớ xem trò nhé.”
Hai vội gật đầu bảo , trong lòng âm thầm hưng phấn xoa xoa tay.
Có ai thích xem trò cơ chứ!
Kế đó, Yến Xu đột nhiên nghiêm mặt dặn dò các nàng: “Nếu còn chuyện như vụ son phấn , các em hãy nhớ câu ‘ tranh đoạt lắm miệng’, mau chóng về điện là .”
Cấp bậc của nàng thấp chỗ dựa, cứng đối cứng chỉ tổ hại cái .
Hai vội vàng gật đầu: “Vâng ạ.”
Yến Xu : “Đi lấy bữa sáng cho , sắp c.h.ế.t đói .”
Sáng nay bận rộn những việc vớ vẩn, chờ ăn no xong nàng cũng nên mau chóng thoại bản thôi, gì cũng xem như một cái kỹ năng, cũng nhiều thêm một đường .
Nhẫn Đông vội đáp lời, đó nhanh chân chạy đến Thượng Thiện Giám, bao lâu nàng bưng bữa sáng về, bên trong bánh chỉ bạc, xíu mại thịt dê, cháo bí đỏ và hai món ăn kèm.
Người khi đói ăn gì cũng thấy ngon, Yến Xu đánh chén tất cả trong một nốt nhạc, đó bắt đầu sự nghiệp văn to lớn của .
Khụ khụ, trải qua mấy ngày nỗ lực, bộ truyện đầu tay 《 Tài Tử Phong Lưu Và Giai Nhân Xinh Đẹp 》của nàng sắp thành .
Nàng chăm chú , qua bao lâu, Nhẫn Đông trong phòng, vẻ mặt khó xử thôi: “Chủ tử ơi…”
Yến Xu lấy tinh thần, nàng nhấc bút, hỏi: “Sao thế em?”
Nhẫn Đông tức giận : “Nội Vụ Cục cắt xén luôn phần than củi của chúng ạ, cái gì mà hôm nay phát hết , bảo chúng vài ngày tới lấy, thế còn mấy ngày nay thì , chẳng lẽ chúng đông lạnh c.h.ế.t ?”
Yến Xu là hiểu ngay, nàng nghĩ nghĩ: “Còn trữ hàng đúng , và các em chia đôi dùng là , ban ngày trời nhiều nắng thì tiết kiệm dùng than.”
Nhẫn Đông chu môi: “Vậy còn ban đêm thì ạ?”
Yến Xu đảo mắt: “Ban đêm … Tới lúc đó tính.”
Chậc, nọ tới hai ngày liền, hẳn là đêm nay cũng sẽ tới đúng ?