Còn hiểu mô tê gì, nàng tiếp:【 Ái chà chà, quả nhiên dáng của những đàn ông ở đây đều tuyệt! Không hổ là nơi hàng đầu tại kinh thành ! Ấy? Có nước khác thật nè? 】
Người nước khác?
Vũ Văn Lan theo ánh mắt của nàng, đúng là thấy mấy đàn ông đang trong sảnh, họ đều mắt sâu và mũi cao, màu tóc cũng ngả sang màu nâu.
Hắn khỏi nhớ tới đàn ông bên cạnh Vũ Văn Yên ban nãy…
Hình như gì đó đúng lắm.
Nơi cách trạm dừng chân của các nước khác ở phố Mã Thị tương đối xa, đột nhiên nhiều nước ngoài xuất hiện ở đây như thế?
Trong lúc đang lấy lạ thì một trai đột nhiên từ trong tiệm và tiến về phía họ, dừng đánh giá một phen hỏi: “Mới đến ?”
Vũ Văn Lan ngẩn .
Mới đến gì cơ?
Sao phục vụ ở chỗ tiếp đón khách kiểu gì kỳ cục thế?
Không chờ kịp mở miệng, đối phương chuyển qua đánh giá Yến Xu một phen, cuối cùng mới sang nhẹ với : “Hôm nay ngươi may đấy, phục vụ một vị phu nhân như thế .”
Dứt lời, một phòng riêng ngăn cách bởi những chiếc lan can gỗ khắc hoa.
Vũ Văn Lan: “???”
Người gì thế?
Trong lúc đang nhíu mày, một giọng nữ truyền tới từ phía ——
“Người cũng tệ lắm, giá đấy?”
Một phụ nữ mập mạp che nửa mặt phe phẩy cây quạt lông tới bên cạnh , nàng đảo mắt đánh giá từ xuống .
Một phụ nữ khác hớt hải chạy tới với nàng : “Xin thưa, hình như vị công tử là trong tiệm ạ…”
Nói tới đây, bà cũng nhịn một lát, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Tuy nước ngoài nhưng dáng và dung mạo của thật đúng là vô cùng xuất sắc…”
Vũ Văn Lan: “???”
…Hai , thế mà dám thản nhiên đánh giá như ư???
lúc , thấy Yến Xu chợt tới che mặt , nàng xẵng giọng với họ: “Đây là đàn ông của bổn cô nương, các mau tránh .”
Nói xong còn gỡ chiếc mũ rèm đầu của đội lên đầu .
Vũ Văn Lan: “???”
Ả béo đang phe phẩy quạt thế thì : “Cô nương , ngươi đàn ông thì còn đến đây chi nữa? Chẳng lẽ là tới để khoe ? Hay là như , mượn một đêm, cô nương cứ tùy ý giá.”
Hả?
Ra giá gì cơ??
Lại còn đòi mượn một đêm???
Sao cô gái to gan như thế!!!
Vũ Văn Lan giận sôi máu, mà Yến Xu đương nhiên cũng sẽ đồng ý: “Cút , đây là đàn ông của bổn cô nương mà, khác đừng hòng chạm !”
Nói xong, nàng lập tức kéo ngoài: “Đi thôi, nơi thích hợp với chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-phi-cua-tram-chi-muon-an-dua/chuong-156-di-thoi-cung-di-an-vit-nao-2.html.]
Nào mới nhấc chân lên, nàng nàng : “Ngươi chê ít ? Như , sẽ chủ động giá, 500 lượng bạc ? Đầu bảng của tiệm cũng chỉ mới giá 600 lượng thôi đấy, thuê cả đêm, chỉ cần mượn dùng hai canh giờ thôi là trả cho ngươi ngay, ngươi thấy ?”
Nàng dứt câu thì bước chân của Yến Xu đột nhiên khựng .
Vũ Văn Lan: “???”
Ý gì đây, đừng là nàng sẽ vì bạc mà…
Cũng may Yến Xu chỉ đầu lạnh với cô ả : “Bà đây thiếu 500 lượng bạc của ngươi chắc? là c.h.ế.t mà! Cho dù ngươi giá 50.000 lượng thì cũng cửa nhé!!!”
Nói xong, nàng kéo tay ngoài.
Vũ Văn Lan âm thầm thở phào một , cảm giác như trút một gánh nặng.
Đáng tiếc ả béo vẫn chịu từ bỏ ý định, nàng hừ một tiếng: “Ta thấy ngươi còn nhỏ mà mồm miệng phách lối quá nhỉ!? Nếu ngươi bán thì ngươi đưa đàn ông tới đây gì, cho khác trông mà thèm thuồng ???”
Nói xong qua với phụ nữ bên cạnh : “Như Ý Phường của các ngươi ăn càng ngày càng kỳ cục đấy nhé! Nài nỉ tới xem Tái An, giờ tới thì ngoài với khác, các ngươi chơi đấy ?”
Người phụ nữ trong tiệm lập tức xum xoe: “Tối nay Tái An bầu bạn với Trưởng công chúa mà ạ, ngài cũng đó, đời gì ai dám cướp từ trong tay của Trưởng công chúa? Xin ngài bớt giận ạ.”
Vũ Văn Lan thế thì khựng .
Trưởng công chúa?
Thì đàn ông nước ngoài theo Vũ Văn Yên ban nãy cũng là ở đây ?
lúc , phụ nữ trong tiệm tiếp: “Trong tiệm vẫn còn mấy trai tuấn lắm, để gọi họ cho ngài chọn nhé.”
Ả béo hề hứng thú, nàng hầm hừ: “Chỉ là hạng thô tục cả thôi.”
Nàng hết câu thì một trai cao lớn xuống từ lầu hai, : “Phu nhân bảo ai là hạng thô tục thế ạ? Chẳng lẽ mới mấy ngày gặp, Dịch Tài còn lọt nổi mắt xanh của phu nhân nữa ?”
Ả béo một cái hếch cằm : “Quỷ sứ hà, còn tưởng ngươi quyết định ở luôn tại Dương Châu về nữa chứ.”
Người đàn ông tên Dịch Tài bật : “Ta chỉ trì hoãn một chút đường về thôi mà, giờ về còn gì.”
Nói xong, lập tức tới ôm lấy eo của ả béo, cả hai xà nẹo xà nẹo lên phòng riêng lầu hai.
—
Vũ Văn Lan: “…”
Thấy tới cảnh , cho dù là thằng khờ thì cũng hiểu đây là nơi nào.
Hắn cách một lớp rèm liếc Yến Xu một cái, dùng giọng điệu ẩn ý : “Ồ, là nơi nơi để dùng cơm.”
Thì đây là thứ mà nàng gọi là “vịt” ?
Không ngờ nàng đến một nơi như thế …
Ấy mà Yến Xu vẫn chẳng hề chột , nàng bày dáng vẻ ngây thơ vô tội: “ đó ạ, cũng cảm thấy nơi giống nơi dùng bữa chút nào, chắc phu quân ai sai đó… Thôi thôi, chúng ngoài .”
Nói xong, nàng lập tức kéo ngoài, trong lòng âm thầm tấm tắc: 【 Tía má ơi, thì Hoàng đế tưởng nơi là nơi ăn uống hả??? Toang toang , mau chim cút thôi, ở lâu quá lỡ học mấy thói hư tật của ở đây thì c.h.ế.t dở. 】
Vũ Văn Lan: “…”
Cái gì, một đường đường là Hoàng đế như mà học thói hư tật của những đàn ông bán sắc ở đây hả???