Vừa thấy nhân vật chính là ông nội và thím hai của , An tần giật nảy , vội hỏi: “Ông nội đồng ý ạ?”
Điền thị khẩy: “Dạo ông nội con còn thể tham gia buổi chầu thì còn sức nào mà lo cho nàng nữa? Không ngờ nàng vẫn từ bỏ, chuyển sang tìm cha con nhờ ông giúp đỡ.”
An tần lập tức nhíu mày: “Từ lúc bệ hạ ban chiếu lệnh xong thì tác phong trong triều đình lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc, nếu cha đồng ý giúp nàng chuyện đó, một khi điều tra , chỉ sợ…”
Điền thị vội gật đầu: “ thế, cha con đương nhiên dám đồng ý , nàng từ chối xong thì tỏ vẻ tới tìm con đấy. Ban nãy sắp cung, nàng bắt đầu nháo nhào đòi theo cho bằng .”
An tần cả giận: “Mẹ tuyệt đối đừng cho thím hai tới đây! Khó khăn lắm con mới lấy sự tin tưởng của Thái Hậu, thể để thím phá hỏng ?”
Điền thị vội đáp: “Ta , con cứ yên tâm . A Xương nhà nàng là một kẻ học vấn nghề nghiệp, cả ngày chỉ ăn chơi lêu lổng, Quốc Tử Giám mới là lạ, chúng cứ trông cậy A Khải nhà chúng là , năm cũng tới lượt nó thi . Nếu ông nội của con giúp A Xương mà năm giúp cho A Khải thì cũng sẽ dữ lên cho họ mặt!”
A Khải là em trai ruột của An tần, nhỏ hơn A Xương của thím hai một tuổi, cho nên sang năm cũng tới lượt thi Quốc Tử Giám.
An tần ‘ừ’ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ về chuyện .
Với cảnh như bây giờ, ông nội sẽ còn mặt giúp đỡ A Xương ?
Nếu như ông thật sự giúp, liệu chuyện giữa ông và thím hai…
ngay lúc , Điền thị chợt nhỏ giọng : “ , vài ngày bệ hạ tặng chiếc chén vàng do Thổ Phiên tiến cống cho Nghi tần, con chuyện ?”
“Chén vàng?”
An tần khựng .
Chiếc chén vàng đó là vật mà Thổ Phiên tiến cống cho quân vương để cầu hòa năm xưa, nó từ vàng ròng nguyên chất và đá quý hai màu xanh và đỏ, bề ngoài cực kỳ lộng lẫy.
Lúc nó mang , ánh mắt của lập tức đổ dồn lên nó, ngay cả Chu phi cũng chằm chằm chớp mắt.
Thế mà bây giờ, bệ hạ ban thưởng thứ quý giá đó cho Nghi tần?
Nàng lập tức hỏi: “Sao bệ hạ tặng nó cho ả ạ?”
Điền thị lắc đầu: “Ta cũng chỉ kể mà thôi, rõ lắm về nguyên nhân cụ thể.”
Nói xong, bà lập tức nhướng mày, thấp giọng chỉ điểm: “Một vật quý giá như thế, Thái Hậu nhỉ?”
~~
Chờ tiễn Điền thị rời khỏi cung xong, An tần lập tức tới cung Từ An.
Nhân lúc cảm ơn Thái Hậu, nàng định bụng sẽ vờ nhắc tới chuyện chiếc chén vàng.
Mẫu đúng, một món đồ quý giá như thế, bệ hạ chẳng những biếu cho Thái Hậu mà tặng cho Nghi tần…
Nếu Thái Hậu , khẳng định bà sẽ khó chịu trong lòng cho mà xem.
…
Mà lúc , Yến Xu còn đang nhàn nhã ăn bánh bao và bánh nướng áp chảo mà ở trong điện Cam Lộ.
Thức ăn nấu là ngon nhất!
So với nó, dù là ngự thiện trong cung cũng kém hơn ba phần.
Nàng trữ vài cái cho hoàng đế, nhưng ăn .
Trong lúc đang do dự, nàng chợt thấy Vũ Văn Lan bước trong điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-phi-cua-tram-chi-muon-an-dua/chuong-102-moi-nguoi-trong-cuoc-an-dua-cua-chinh-minh-4.html.]
Yến Xu sửng sốt, vội buông bánh bao dậy hành lễ: “Thần cung nghênh bệ hạ ạ.”
Vũ Văn Lan ‘ừ’ một tiếng xuống bàn, lướt qua mấy cái bánh bao béo ú bàn, khỏi tò mò hỏi: “Đây là gì ?”
Yến Xu đành giới thiệu cho : “Đây là bánh bao do chính tay của thần sáng nay, ban nãy mang đến cho thần đó ạ, bệ hạ nếm thử một cái ?”
Chậc, ban nãy còn đang tính khỏi để phần cho , dù cũng sống trong nhung lụa từ bé, hẳn là quen ăn mấy món mỹ vị chốn nhân gian .
Ai ngờ nàng mới dứt câu, Vũ Văn Lan lập tức gật đầu đồng ý: “Được thôi.” Sau đó thuận tay cầm một cái lên ăn.
Vừa ăn còn bình luận: “Phần nhân tươi mới ngon miệng, vỏ bánh cũng dẻo dai nhai thích.”
Yến Xu : “Nếu bệ hạ thích thì nhớ ăn nhiều một chút nhé.”
Nói xong còn chủ động rót cho một ly , trong bụng thì càu nhàu:【 Ăn ít một chút trời, còn phần cho nữa chớ!!! Đây là thức ăn do đấy, ba năm mới ăn đó!!! 】
Vũ Văn Lan: “…”
đúng là món bánh bao tồi thật, vờ như thấy tiếng lòng của nàng, ăn một hết bốn cái.
Yến Xu cảnh mà trái tim như rỉ máu.
Có điều chờ nàng kịp cái gì, hệ thống đột nhiên báo động:【 Gác chuyện bánh bao qua một bên bà, An tần đang mách lẻo chuyện bà hoàng đế tặng chén vàng cho Thái Hậu kìa! 】
Chén vàng?
Yến Xu nhướng mày, nàng cả chuyện ?
Cũng bản lĩnh ghê nhỉ!
một khi như , nàng cũng thể yên tâm quăng b.o.m .
Thế là nàng bắt chuyện với đang thảnh thơi càn quét đống bánh bao của : “Bệ hạ, thần mới một quyển thoại bản, chờ ăn xong ngài xem qua ạ?”
Vũ Văn Lan mới ăn xong cái bánh bao thứ tư, cũng cảm thấy no , thế là lau tay : “Được, nàng lấy đến đây cho Trẫm xem thử.”
Yến Xu lập tức ôm một xấp bản thảo đưa qua cho .
Vũ Văn Lan cầm lên xem thử, thấy tên truyện là 《 Đại Trượng Phu Vươn Lên 》.
Hửm?
Hắn nhướng mày: “… Tên cũng khá đặc biệt đấy, nội dung của nó là gì ?”
Chỉ nàng đáp lời: “Nhân vật chính trong câu chuyện là một vị công tử nhà giàu. Hắn yếu ớt từ trong bụng , cho nên lúc sinh cũng bệnh tật quấn , tuổi nhỏ nhiều bệnh, nhưng dù là thế vẫn ngừng vươn lên, nỗ lực sách, học nhiều thứ, chỉ tiếc cưới một vợ chi là mưu mô, ả cho rằng chồng yếu đuối tiền đồ, thế là cả gan dan díu với cha chồng của .”
Vũ Văn Lan: “…”
Đây là chuyện Thượng thư bộ Lễ tằng tịu với con dâu đây mà?
Cơ mà… Dù gì cũng đầu cua tai nheo của chuyện từ lâu , thế là hề chần chờ mà tiếp tục .
Ai khi thêm một lúc, mới kinh ngạc phát hiện chuyện chỉ là vấn đề tằng tịu đơn giản như .
Bởi vì theo cốt truyện mà nàng , cha chồng và con dâu còn với nha… một mụn con!
“???”