Ai Nghe Tiếng Khóc Đều Sẽ Chec - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-05-01 04:44:26
Lượt xem: 203

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi vặn mấy lần, nhưng không sao mở được. Tôi bảo Liên Sam dùng đèn pin chiếu giúp, lúc này mới kinh hãi phát hiện, chiếc khóa này lại được làm từ một hàng xương người mảnh mai.

 

Đặc biệt đáng sợ hơn, phần lõi khóa chính là một hộp sọ nhỏ xíu của một đứa trẻ, hai hốc mắt đen kịt như đang trừng trừng nhìn chúng tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì Liên Sam đã run b.ắ.n lên.

 

Chiếc điện thoại "bịch" một tiếng rơi xuống đất.

 

Ánh sáng xanh lè từ điện thoại chiếu thẳng lên ba khuôn mặt đan xen bóng tối của chúng tôi.

 

Mùi tanh nồng nặc, ẩm ướt lại một lần nữa lan tỏa.

 

Trong bóng tối, đột nhiên một móng vuốt sắc nhọn lao về phía cổ họng tôi, tôi đã chuẩn bị sẵn, lập tức lấy ra bộ kinh văn lẩm nhẩm đọc, móng vuốt ngay lập tức biến mất.

 

Cũng trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, Liên Sam nhặt chiếc điện thoại lên, bật lại đèn pin.

 

"Chiếc khóa này là thế nào?" Tôi hỏi Sasa: "Em lấy nó ở đâu vậy?"

 

Mặt Sasa đã trắng bệch như giấy, cô ấy lắc đầu, dường như quá sợ hãi, không nói nên lời.

 

"Cái... cái khóa gì mà quái dị thế này?" Liên Sam bên cạnh lẩm bẩm.

 

"Là khóa Tử Linh." Tôi bình thản nói.

 

Khóa Tử Linh, sư phụ từng kể với tôi, như tên gọi, được làm từ hài cốt của oan hồn, dùng nguyên hình khóa nguyên hồn, mục đích là để người c.h.ế.t oan không thể siêu thoát.

 

Phải hận thù lớn đến mức nào.

 

"Em lấy chiếc khóa này ở đâu?" Tôi chất vấn Sasa.

 

Cô ấy bị giọng điệu của tôi dọa cho khóc, sợ hãi nói: "Em không biết, em không biết, vốn nó chỉ là chiếc khóa bình thường, sao lại thành thế này?"

 

Nhìn vẻ mặt đẫm nước mắt của cô ấy, tôi không khỏi mềm lòng, âm thầm tự trách.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Tôi không nên nghi ngờ cô ấy.

 

Không lâu sau khi sư phụ qua đời, tôi nghĩ đến những năm tháng bị khinh rẻ, lạnh nhạt, cuối cùng có một người thương yêu, quan tâm tôi, lại c.h.ế.t một cách mờ ám.

 

Tôi thậm chí nghi ngờ mình đã hại c.h.ế.t sư phụ, nên những ngày đó, tôi buông thả bản thân, ngày ngày say xỉn trong quán bar.

 

Sasa xuất hiện bên tôi trong khoảng thời gian đó, có thể nói, chính cô ấy đã giúp tôi vực dậy, tìm lại mục tiêu sống.

 

Cô ấy giúp tôi quản lý phòng livestream, chăm lo sinh hoạt hàng ngày.

 

Sao cô ấy có thể hại tôi? Vì tôi chẳng có gì.

 

"Xin lỗi." Tôi khẽ nói: "Anh nóng vội quá. Nhưng đừng lo, anh có cách."

 

Sasa ngẩng đầu lên: "Anh nói gì?"

 

"Anh nói, anh có thể mở chiếc khóa Tử Linh này." Tôi mỉm cười. Tôi đã nói, tôi có thể mở mọi loại khóa. Chỉ cần tôi muốn.

 

Tôi cắn nát ngón tay, nhỏ m.á.u lên lõi khóa, sau đó niệm chú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-nghe-tieng-khoc-deu-se-chec/chuong-7.html.]

 

Trong ánh mắt kinh hãi của Sasa, khóa Tử Linh từ từ rơi ra.

 

Cửa mở.

 

14

 

Cửa mở, hiện ra trước mắt, quả nhiên vẫn là một cỗ quan tài.

 

Chỉ khác là không giống hai cỗ quan tài đen xì trước đây, đây là một cỗ quan tài pha lê.

 

Bên trong quan tài, rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp.

 

Nếu không phải vì khuôn mặt cô quá tái nhợt, trông cô giống như đang ngủ say vậy.

 

Tôi nhận ra cô. Cô là con gái sư phụ.

 

Cô tốt nghiệp đại học, vào làm ở một công ty bất động sản, nhưng bị gọi đi nhậu, bỏ thuốc và cưỡng hiếp.

 

Cô không chịu nổi, đêm đó đã nhảy lầu tự tử.

 

Nhưng vì t.h.i t.h.ể cô mãi không tìm thấy, mọi chứng cứ đều biến mất, nên cảnh sát cũng không thể kết án.

 

Sư phụ đau lòng tột độ. Ông dùng mọi cách dò la, cuối cùng biết được tên của tên giám đốc đó là Giả Khánh.

 

Khi nhận tôi làm đệ tử, sư phụ nói tôi là nhân tài trời ban. Chính vì tôi biết mở khóa.

 

"Con có biết mở khóa Tử Linh không?" Sư phụ hỏi tôi.

 

"Trên đời không có khóa gì con không mở được." Tôi đắc ý trả lời.

 

Từ ngày đó, tôi trở thành đệ tử của sư phụ.

 

Ông chưa bao giờ yêu cầu gì ở tôi. Cho đến khi ông chết.

 

Giờ đây, cuối cùng tôi cũng tìm thấy t.h.i t.h.ể của con gái c.h.ế.t oan của ông, có thể để cô an nghỉ, cũng là đền đáp công ơn sư phụ.

 

Trời sáng rồi, cảnh sát đã đưa thiếu nữ trong quan tài pha lê đi, những vết thương trên người cô, chắc chắn sẽ là chứng cứ mạnh nhất.

 

Tôi nắm tay Liên Sam: "Cảm ơn anh, đã làm chứng cho chúng tôi."

 

Liên Sam gãi đầu: "Không ngờ tên giám đốc đó lại là một tên thú vật, tôi không giúp cậu, tôi chỉ giúp lương tâm mình thôi."

 

Chúng tôi bắt tay từ biệt.

 

Tôi và Sasa cũng nên rời khỏi nơi này rồi.

 

Ánh nắng trưa chói chang, tôi mở cửa xe, để cô ấy lên trước. Cô ấy mỉm cười với tôi, quay người định bước vào xe.

 

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng phát hiện bóng của cô ấy in trên mặt đất, lại đỏ tươi như máu.

 

[Hết]

Loading...