"À, anh nói cỗ quan tài dưới tầng hầm à?" Liên Sam nhìn vẻ mặt căng thẳng của tôi, cười nói: "Này, sếp tôi mua biệt thự này vốn là để bố mẹ ở, nhưng vừa mua chưa bao lâu thì bố sếp qua đời. Thế là không chuyển đến nữa, cứ để không như vậy. Sếp tôi làm bất động sản mà, người phụ trách dự án biệt thự này muốn lấy lòng sếp, nghe tin bố sếp mất, liền tặng cỗ quan tài này, nhưng người đó nhầm, tưởng bố mẹ sếp sống ở đây, nên bảo công ty mai táng gửi thẳng đến đây, nào ngờ gây ra một trò hề. Khi sếp tôi biết chuyện, đã mua quan tài khác rồi. Mà chủ tiệm quan tài không chịu nhận lại, nói là món đồ này có quy tắc, chỉ mua chứ không trả, thế là đành để đấy."
Nghe có vẻ hợp lý, nhưng sao vẫn thấy có gì đó không ổn.
"Không thấy xui xẻo sao?" Tôi hỏi.
Giả Khánh làm bất động sản, rất coi trọng phong thủy, sao có thể vô cớ khóa một cỗ quan tài lớn trong tầng hầm nhà mình.
"Anh không hiểu rồi." Liên Sam cười nói: "Người làm ăn, đặt một cỗ tài (quan tài), tức là có tài (tiền bạc) đấy. Lẽ ra anh làm phong thủy, không thể không biết chuyện này chứ."
Anh ta làm tôi bí lời. Thật sự tôi học nghề chưa tới nơi tới chốn.
Tôi không biết có cách nói vô lý như vậy không, nhưng Sasa chắc chắn không lừa tôi.
Cô ấy nói là một cỗ quan tài trống rỗng, thì chắc chắn là như vậy.
Nhưng tại sao tôi lại bất tỉnh vô cớ?
12
"Nếu anh khỏe rồi, chúng ta xuất viện thôi." Liên Sam đề nghị: "Sếp tôi nói anh rất chuyên nghiệp, chỉ ở biệt thự một ngày đã trừ được tiếng khóc bí ẩn kia, nếu anh không sao, chúng ta về đi, sếp bảo tôi làm chứng, thật sự không có gì, cũng để thanh toán tiền cho anh."
Nghe đến đây tôi liền phấn chấn, nhưng vẫn còn nhiều nghi vấn, suy nghĩ một lát vẫn không nhịn được hỏi: "Căn nhà này không yên đã lâu, sao sếp anh không cử người đến xác minh thực hư?"
Sắc mặt Liên Sam đột nhiên thay đổi, nhưng chỉ một thoáng lại trở lại bình thường.
Anh ta cười nói: "Hàng xóm và ban quản trị đều phản ánh có ma, lẽ nào một người nói dối, cả đám đều nói dối? Hơn nữa, ai dám liều lĩnh đến xem."
"Vậy sao anh lại đến?" Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.
Liên Sam bị tôi nhìn đến xấu hổ, anh ta gãi đầu nói: "À... sếp nói anh rất giỏi, trấn được ma, tiếng khóc cũng biến mất, tôi còn sợ gì nữa, tôi đến chỉ để làm chứng cho anh thôi."
"Vậy sếp của anh thật sự tin tưởng anh, không sợ anh thông đồng với tôi." Tôi cười lạnh.
Anh ta rõ ràng không ngờ tôi lại nói vậy, sững sờ một lúc mới ấp úng: "Sao lại thế? Sếp nói anh rất coi trọng chữ tín, sư phụ anh trước đây cũng là người rất trọng chữ tín, đệ tử của ông ấy chắc chắn không sai."
Tôi im lặng.
Có một khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình thật đáng ghét. Lần đầu tiên tôi ghét bản thân đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-nghe-tieng-khoc-deu-se-chec/chuong-6.html.]
"Vậy đi thôi, chúng ta về biệt thự." Tôi kiên quyết nói: "Dù có ma, tôi cũng thấy đó là con ma vô dụng, có làm gì được tôi đâu? Hai chúng ta đều là đàn ông khỏe mạnh, còn sợ một kẻ trốn trong bóng tối sao!"
Liên Sam vội gật đầu: "Vậy tôi đi làm thủ tục xuất viện cho anh."
"Khoan đã." Sasa vốn đang im lặng bỗng lên tiếng.
13
"Tại sao?" Tôi và Liên Sam đồng thanh hỏi.
Sasa nắm tay tôi, giọng dịu dàng nói: "Anh còn một chai thuốc phải truyền nữa, bác sĩ nói muốn xuất viện, sớm nhất cũng phải chiều nay."
Tôi nhìn đồng hồ treo tường, đã 12 giờ trưa, hóa ra bây giờ là buổi trưa.
Nhưng vì ánh đèn không bóng trên trần, nếu không nhìn đồng hồ, do không có sự giao thoa ánh sáng, cả phòng bệnh khiến người ta quên mất thời gian.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Lạ thật, sao phòng anh nằm lại là đèn không bóng?" Tôi hỏi Sasa.
Sasa nhún vai, tỏ ra không biết lý do: "Có lẽ, bệnh viện này cao cấp hơn."
Cuối cùng cũng đến chiều, chai thuốc cuối cùng truyền xong, Liên Sam làm thủ tục xuất viện cho tôi, ba chúng tôi lại lên xe đến biệt thự.
Lần này chúng tôi đã chuẩn bị kỹ. Mang theo đủ m.á.u gà và chu sa, lại chép nhiều kinh văn.
Tôi vẫn muốn tận mắt nhìn lại cỗ quan tài đó.
Chúng tôi đi thẳng xuống tầng hầm.
Vì trời còn sớm, lại có Liên Sam là đàn ông trung niên khỏe mạnh đi cùng, nên tầng hầm tối om cũng không còn đáng sợ và âm u như trước.
Ba chúng tôi lần lượt đi xuống, nhanh chóng lại đến trước cánh cửa bị khóa kia.
"Sao cửa lại khóa rồi?" Tôi nghi hoặc hỏi Sasa.
"Bên trong có quan tài, dù sao cũng là đồ quý giá, em phải đưa anh đến bệnh viện, sợ lỡ trong phòng có gì mất đi, chúng ta lại phải bồi thường." Sasa nói: "Nên em tạm khóa lại."
Tôi gật đầu, lại lấy sợi thép ra, định mở khóa.
Không ngờ, lần này ổ khóa lại cứng một cách kỳ lạ.