Ai Nghe Tiếng Khóc Đều Sẽ Chec - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-01 04:42:16
Lượt xem: 153
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Cập nhật lúc: 2025-05-01 04:42:16
Lượt xem: 153
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Biệt thự này quá rộng, tầng hầm càng như mê cung, với phòng chiếu phim, phòng bi-a, phòng chơi bài... tất cả đều thể hiện cuộc sống xa hoa của chủ nhân.
Tôi men theo cầu thang quanh co đi xuống, lúc này tiếng khóc ngày càng to, ngày càng thảm thiết, khi là phụ nữ, khi lại biến thành trẻ con.
Rõ ràng phát ra từ một cánh cửa bị khóa ở cuối hành lang.
Tôi cảm thấy da đầu như muốn nổ tung, nhưng lại có chút phấn khích.
Tôi lặng lẽ lấy ra tờ giấy bùa có viết kinh văn, định đọc thầm, thì tiếng khóc đột nhiên dừng lại, thay vào đó là tiếng hét chói tai của phụ nữ.
Đồng thời, cánh cửa bị khóa bỗng "két" một tiếng mở ra, tiếng hét lập tức biến mất.
Một chiếc quan tài đen ngòm hiện ra trước mắt tôi.
Nắp quan tài hé mở, tôi định quay đầu bỏ chạy, nhưng chân tôi như không phải của mình nữa, không kiểm soát được bước tới.
Dưới ánh trăng trắng bệch, tôi cúi người nhìn qua khe hở quan tài, kinh hãi đối mặt với khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt đen kịt của Giả Khánh!
5
"Á!" Tôi hét lên, hai chân mềm nhũn gần như ngã quỵ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nhưng tôi không thể nhúc nhích, chỉ đứng như trời trồng trước quan tài, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kinh dị của Giả Khánh, nổi bật trên chiếc áo khoác đỏ truyền thống, không thể rời mắt.
Đồng thời, tôi lại ngửi thấy mùi tanh ẩm ướt, nhớp nháp đó, khiến tôi không thể mở mắt.
"Bình tĩnh! Bình tĩnh!" Tôi tự nhủ.
Tôi nín thở, cố gắng nhớ lại bài kinh trừ tà sư phụ dạy.
Lúc này tôi mới thực sự hối hận vì đã không học hành nghiêm túc.
Bài kinh đọc đứt quãng, mùi tanh cũng lúc ẩn lúc hiện.
Tôi định thở phào, thì đột nhiên, dưới đáy quan tài bắt đầu chảy ra dòng m.á.u đỏ.
M.áu chảy ngày càng nhiều, ngày càng nhanh, nhanh chóng ngập đến mắt cá chân tôi.
Mùi tanh đó lại chui vào cổ áo tôi, rồi không thương tiếc siết chặt cổ họng, siết chặt, siết chặt, khiến tôi nhanh chóng khó thở.
Ngay lúc đó, bài kinh trừ tà mà sư phụ dạy bỗng hiện lên rõ ràng trong đầu, tôi liền đọc thật to.
Lực siết cổ họng tôi dần yếu đi, tôi không chần chừ, lập tức bỏ chạy.
Trong đại sảnh, Sasa vẫn đang ngủ say.
Cô ấy ngủ quá mê man, khiến lòng tôi dâng lên một nỗi bất an khó tả.
Tôi dùng hết sức lắc vai cô ấy, gào thét: "Sasa! Sasa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-nghe-tieng-khoc-deu-se-chec/chuong-3.html.]
Sasa mở mắt rất nhanh, nhìn tôi với vẻ ngơ ngác.
"Sao thế?" Cô ấy nhìn gương mặt hoảng sợ của tôi, chậm rãi hỏi.
"Em... em không sao chứ?"
"Em có chuyện gì đâu? Không phải anh ở ngay bên cạnh sao?" Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, gương mặt đầy vẻ khó hiểu.
Tôi không kịp giải thích, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức nắm tay cô ấy kéo đi.
Sasa chưa kịp định thần, bị tôi lôi đi trong cơn buồn ngủ, bỗng dừng lại, đứng im hỏi: "Anh làm sao vậy? Chúng ta chạy đi đâu?" Cô ấy nhìn ra ngoài, nói thêm: "Trời sắp sáng rồi, chỉ cần kiên trì đến sáng, chứng minh không có tiếng khóc, chúng ta có thể báo cáo với Giả Khánh."
"Còn Giả Khánh gì nữa! Chạy nhanh đi!" Tôi vừa sốt ruột thúc giục, vừa kéo cô ấy.
Có lẽ cô ấy cũng hoảng sợ, hai tay lạnh ngắt.
Nhưng cô ấy giật tay ra, chớp đôi mắt đen láy: "Chẳng phải chúng ta được Giả Khánh mời đến sao? Bây giờ bỏ đi, không những không lấy được tiền, còn phải đền cho ông ta một khoản phạt khổng lồ!"
"Đền thì đền!" Tôi vừa kéo cô ấy vừa nói giận dữ: "Mất tiền còn kiếm lại được, chứ mạng hai đứa c.h.ế.t không rõ ở đây thì hết cách!"
"Ý anh là gì?" Cô ấy vẫn thong thả nói: "Nửa đêm qua rồi, chuông cũng điểm xong, chúng ta đâu có nghe thấy tiếng khóc quái quỷ nào."
"Ai bảo tiếng khóc phải đúng nửa đêm?!" Tôi càng tức giận: "Em vừa ngủ say, tiếng khóc ma quái đã xuất hiện!"
Đến nước này, tôi đành phải nói thật.
"Em đoán xem, anh vừa thấy gì?" Tôi ngoái lại nhìn, rồi sát vào tai cô ấy thì thầm: "Anh vừa thấy Giả Khánh đã chết! Mặc áo đỏ, c.h.ế.t không nhắm mắt!"
6
"Làm sao có chuyện đó!" Sasa sợ hãi thật sự, mặt mày tái mét, hét lên: "Giả Khánh c.h.ế.t là sao... không phải anh ta ủy thác cho chúng ta sao? Anh ta còn tặng anh tên lửa trong livestream..."
"Vì vậy, anh mới bảo chúng ta chạy nhanh đi."
"Khoan đã, anh thấy anh ta ở đâu? Anh chắc là Giả Khánh không?"
Thế là tôi kể tỉ mỉ từ việc nghe tiếng khóc, bị hút về phía đó không kiểm soát, từng bước xuống tầng hầm, rồi thấy Giả Khánh nằm trong quan tài.
Sasa càng nghe càng ngơ ngác, lùi lại một bước, nhìn tôi từ đầu đến chân: "Anh nói m.á.u từ quan tài chảy ra ngập cả mắt cá chân?"
"Đúng vậy." Tôi run rẩy nói: "Thật quá kinh khủng, anh chưa từng thấy cảnh tượng nào đáng sợ như vậy."
"Nhưng..." Cô ấy bỗng cười: "Vậy tại sao giày và tất của anh vẫn sạch sẽ thế?"
Tôi giật mình, vội nhìn theo ánh mắt cô ấy xuống giày tất mình, quả nhiên như lời cô ấy, sạch sẽ, không một vết máu.
"Có phải anh cũng ngủ say như em, rồi gặp ác mộng, tưởng là thật không?" Sasa cười nói.
Tôi bắt đầu nghi ngờ.
Nếu là mơ, thì cũng quá chân thật.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.