Đây là Cố Quý nhân… xảy chuyện ?
Cô dặn dò Tú Hà: “Ngươi lát nữa đến chính điện tìm một cung nữ hỏi xem Cố Quý nhân bệnh ?”
Mấy ngày nay cô thường xuyên tiếp xúc với Cố Quý nhân, cảm thấy lúc Cố Quý nhân chắc giả bệnh .
*
Hai vị Y chính đang chờ sẵn trong chính điện.
Cố Nghi ở trong tẩm điện bộ y phục ướt , chỉ mặc một chiếc yếm màu xanh in hoa . Đào Giáp cúi đầu cầm khăn lụa, cẩn thận lau bùn đất và m.á.u cô.
Cố Nghi đỏ bừng mặt, sang Tiêu Diễn đang bên cạnh, hỏi: “Bệ hạ nên tránh một lát ?”
Ban đầu ánh mắt Tiêu Diễn dừng ở vết thương dữ tợn chân cô, thì nhướng mày đáp: “Cũng là trẫm thấy bao giờ, cớ gì tránh mặt?”
Cố Nghi: …
Đào Giáp lên tiếng: “Quý nhân, yếm của cũng ướt , để nô tì lấy cái mới!”
Cố Nghi: …
Qua một lúc , hai vị Y chính cúi đầu bước tẩm điện.
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi áo lót, mặc quần lụa màu xanh đậm, dùng chăn gấm phủ hờ, chỉ để lộ một đoạn chân trắng như tuyết bên ngoài. Trên chân cô là một vết thương dài nửa thước, thịt da lở loét, vết m.á.u loang lổ.
Hai vị Y chính cúi nín thở, dám liếc bậy bạ, chỉ chăm chú xem vết thương điều chế thuốc đắp ngoài.
Đào Giáp cẩn thận dùng bông gạc đắp thuốc lên vết thương cho Cố Nghi.
Cố Nghi ngay lập tức thấy đau, run lên.
Đau đớn tê tái!
Tiêu Diễn thấy trán Cố Nghi xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt cô trở nên căng cứng.
Hắn hỏi Y chính: “Vết thương nghiêm trọng ? Bao lâu mới lành?”
Một Y chính lớn tuổi hơn cúi đầu : “Vết thương của Quý nhân khá sâu, cần dưỡng thương cẩn thận bảy ngày, thuốc đúng giờ, gì đáng ngại.”
Tiêu Diễn khẽ “Ừ” một tiếng, phất tay hiệu cho Y chính lui .
Chẳng bao lâu, trong tẩm điện chỉ còn Cố Nghi và Tiêu Diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-83-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi đau đến mức da đầu tê dại, cả thở yếu ớt giường.
Không thuốc giảm đau, thật sự quá đau đớn!
Tiêu Diễn thấy đôi mắt tròn xoe của cô đang thất thần lên rèm giường, đưa tay nhẹ nhàng che đôi mắt , : “Ngủ một chút là sẽ hết đau thôi.”
Cố Nghi ngoan ngoãn nhắm mắt , hàng lông mi dài khẽ lướt qua lòng bàn tay của .
Tiêu Diễn lúc mới dậy, thổi tắt những ngọn nến trong điện, chỉ để một chiếc đèn cung đình màu cam gần rèm giường.
Cố Nghi yên thấy tiếng động nào, hé mắt lén thì thấy Tiêu Diễn đang giường cởi đai ngọc bên hông. Cô hoảng hốt : “Chân thần đang thương, e rằng thể…”
Tiêu Diễn tức đến bật : “Nàng nghĩ trẫm là ai?”
Cố Nghi xòa: “Thần nghĩ bệ hạ là trời, là đất, là minh quân một đời!”
Tiêu Diễn chỉ mặc áo lót lên giường , thấy Cố Nghi thương ở chân nên xuống bên trái của cô.
Cố Nghi nhắm mắt , cố gắng giấc ngủ, nhưng vết thương vẫn đau đến mức tê buốt.
Cô nhắm mắt một lúc lâu mà vẫn thể ngủ .
Tiêu Diễn thở của cô rối loạn, rằng cô ngủ , nhẹ giọng hỏi: “Thật sự đau đến thế ?”
Hắn từng chịu nhiều vết thương do đao kiếm gây , cũng đau, nhưng đến mức như cô, chỉ một chút thương tích làm quá lên, yếu ớt.
Cố Nghi mở mắt, mặt mày nhăn nhó than: “Thần thật sự đau. Đau chịu nổi!”
Dưới ánh đèn màu cam dịu, Tiêu Diễn thấy hàng mi cô khẽ rủ xuống, ánh mắt long lanh tựa như nước mắt sắp rơi. Hắn bật : “Cố Nghi, nàng đau đến mức ?”
Cố Nghi lập tức hét lên: “Bệ hạ thật vô tâm! Không an ủi , còn nhạo nữa!”
Tiêu Diễn bỏ qua cách cô xưng “,” nhướng mày : “Vừa trong lời của Cố Quý nhân dường như xem nhẹ cả sống chết, thế mà giờ chỉ vì một vết thương ở chân thể chịu nổi ư?”
Mấy ngày nay, trong lòng Cố Nghi bao nỗi tủi thể , giờ Tiêu Diễn – kẻ cô luôn gọi thầm là Tiêu Chó chế giễu, cộng với cơn đau dữ dội ở chân, tinh thần cô lập tức sụp đổ. Trong nháy mắt, nước mắt nóng hổi thật sự lăn dài xuống khóe mắt: “Bệ hạ…”
Tiêu Chó, thật vô tâm!
Anh sống khổ sở thế nào ! Tôi c.h.ế.t đến ba ! Ngày ngày lo lắng sợ hãi, còn cố gắng giữ cho cốt truyện lệch hướng! Vậy mà còn nhạo nữa!
Tiêu Diễn thấy Cố Nghi thật sự , đầu mũi đỏ bừng, nước mắt lăn xuống như những hạt châu, chẳng mấy chốc thấm ướt cả mái tóc đen bên thái dương. Hắn luống cuống dùng tay áo lau nước mắt nơi khóe mắt cô, vội vàng : “Trẫm ý nhạo nàng… Đừng nữa… Nếu đau quá thì trẫm lập tức gọi Y chính …”