Cố Nghi tức giận cắn mạnh bàn tay , răng cô nghiến chặt một mảng da thịt lòng bàn tay của .
“Ui…” Hắn đau đớn buộc rút tay .
Cố Nghi lập tức thoát khỏi sự khống chế, lao vội lên lan can của đài ngắm cá. Hắn cầm d.a.o đ.â.m thẳng tới, lưỡi d.a.o xé rách tà áo dài màu trắng của cô.
Cố Nghi gắng gượng chịu đựng cơn đau ở bắp chân, nghiêng nhảy thẳng xuống hồ nước.
“Ầm” một tiếng, nước b.ắ.n tung tóe, cô lập tức hét lớn: “Người ! Có thích khách!”
Gã áo xám thấy liền bỏ chạy vùng tối của khu vườn, nơi ánh đèn.
Đào Giáp thấy tiếng nước thì vội chạy đến đài ngắm cá, hoảng hốt : “Quý nhân ngã xuống nước !”
Thị vệ tuần tra thấy tiếng kêu lớn, vội vàng chạy đến.
Người dẫn đầu chính là Tề Sấm. Thấy Cố Nghi rơi xuống nước, chắp tay hỏi: “Quý nhân bơi ? Hãy bơi về phía bờ, thần sẽ kéo lên!”
Anh mới ? Đến cả ngự hoa viên cũng trộm ! Triều đình của Tiêu Chó sắp sụp đổ đến nơi !
Cố Nghi trong lòng đầy tức giận, bơi chó loạng choạng về phía bờ.
Tề Sấm hai tay đỡ nách cô, như nhấc một con gà con từ hồ lên.
Anh cởi áo choàng lớn của và khoác lên Cố Nghi.
Đào Giáp kêu lên: “Quý nhân, chân chảy nhiều m.á.u quá!”
Tề Sấm cúi đầu thì thấy chiếc váy trắng ngà của cô ở phần bắp chân nhuộm đỏ bởi m.á.u tươi.
Cố Nghi chậm rãi kêu “A” lên một tiếng, cảm giác đau đớn mà lúc nãy vì sợ hãi và căng thẳng mà cô kìm nén, giờ đột nhiên trở nên rõ rệt.
Đào Giáp thấy sắc mặt cô ngày càng tái nhợt, lo lắng : “Phải làm đây? Quý nhân, nô tì sẽ mời Y chính tới ngay, nhưng giờ , chờ kiệu đến sẽ mất một lúc, Quý nhân chắc chắn thể tự , cũng thể chờ lâu thế !”
Cố Nghi thử bước vài bước, lập tức đau đến nỗi cô nhăn cả mặt mũi .
Tề Sấm chắp tay : “Thần đưa Quý nhân một đoạn, Đào Giáp thể nhanh chóng mời Y chính, đừng để vết thương trì hoãn!”
Đào Giáp Cố Nghi : “Nô tì sẽ ngay đến Thái Y viện!” Nói xong cô liền chạy .
Cố Nghi đành với Tề Sấm: “Làm phiền Tề Đô thống.”
Tề Sấm vòng tay đỡ ngang bế Cố Nghi lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-81-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Toàn Cố Nghi ướt sũng, co ro trong chiếc áo choàng lớn, cô về phía tây của bầu trời, thấy một vùng trời đỏ rực.
Ánh lửa đỏ rực bùng lên, khói đen cuồn cuộn bốc lên cao.
“Đàm Nguyên Đường cháy !”
Tiêu Diễn dừng bước, cung nhân chạy tới bẩm báo.
Hắn nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Lưu Thái phi ? Thái phi an ?”
Cung nhân dập đầu, : “May nhờ Phật Tổ phù hộ, Thái phi nương nương vẫn an . Nô tài hiện đang dập lửa, may là chỉ Phật đường cháy, chính điện ảnh hưởng. Chắc lâu nữa lửa sẽ dập tắt.”
Tiêu Diễn : “Biết , ngươi nhanh phái tới chữa cháy .”
Cung nhân lời, vội vã rời .
Tiêu Diễn khoanh tay giữa con đường hẹp, đợi một lúc thì hai ảnh vệ áo đen vội vàng chạy tới, quỳ một chân xuống, : “Xin bệ hạ thứ tội, thuộc hạ vô dụng. Kẻ phóng hỏa xảo quyệt, khi bỏ Lưu Thái phi thì tự bỏ trốn. Thuộc hạ chỉ thể ưu tiên cứu Thái phi .”
Tiêu Diễn nhẹ: “Sao thế, Tiêu Luật từ xa ngàn dặm cử đến cứu mẫu phi của mà bỏ cuộc giữa chừng ư? Nuôi là lũ vô dụng!”
Hai ảnh vệ giọng điệu lạnh lẽo của , cúi đầu càng thấp hơn, : “Thuộc hạ vô dụng, xin bệ hạ trách phạt!”
Tiêu Diễn : “Các ngươi tự nhận phạt . Cứ để cái đầu đó , lấy công chuộc tội.”
Hai ảnh vệ đáp “” rời .
Cao Quý công công theo bóng ảnh vệ rời , liếc về Hà Lạc điện ở phía cuối tường đỏ: “Bệ hạ vẫn đến Hà Lạc điện chứ?”
Tiêu Diễn vui đáp: “Trở về Thiên Lộc các… Thái phi nương nương tối nay kinh động, lát nữa trẫm sẽ qua thăm bà .”
Cao Quý công công gật đầu: “Nô tài sẽ sai báo cho Triệu Tài nhân một tiếng.”
Tiêu Diễn bước về phía chính điện, nhưng bao xa thì thấy một bóng dáng cao ráo tới.
Tiêu Diễn nhận bộ giáp , đó chính là Tề Sấm, trong tay còn đang bế một đang cuộn trong chiếc áo choàng lớn.
Tiêu Diễn cau mày kỹ , lòng đột nhiên trầm xuống, vội vàng bước nhanh tới.
Cố Nghi ngước mắt lên thì thấy Tiêu Diễn đang bước đến, cô bỗng cảm thấy .
Tiêu Chó! Ngự hoa viên của rốt cuộc là nơi dơ bẩn thế nào, là mấy kẻ gì đến đó !
Khi Tiêu Diễn tiến gần, mới nhận đó thực sự là Cố Nghi, chỉ thấy tóc mai của cô ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, co ro trong chiếc áo choàng lớn, đôi môi cũng xanh xao.
Mê Truyện Dịch