Triệu Uyển Cố Nghi thì khỏi cây phong sân.
Những chiếc lá phong đỏ rực, gần cuối thu .
Một cung nữ mặc áo hoa đỏ tím từ trong điện , khuỵ gối : “Đức phi nương nương mời hai vị chủ tử điện.”
Cố Nghi : “Đa tạ, làm phiền ngươi dẫn đường.”
Đức phi đang chiếc ghế bành bằng gỗ đàn hương trong điện, thấy giọng của Cố Quý nhân.
Giọng nhẹ nhàng bắt tai.
Hồ ly tinh!
Cô liền thấy vui, xoay mấy chiếc hộ giáp [1] bằng vàng tay.
Cố Nghi và Triệu Uyển tiến điện, cúi đầu hành lễ với Đức phi ở điện: “Vấn an Đức phi nương nương.”
Đức phi thấy khuôn mặt của hai họ thì càng vui.
Cố Quý nhân, cô gặp cô trong bữa tiệc Trung thu, là một mỹ nhân.
Không ngờ Triệu Tài nhân, phong tước ở biệt cung Ô Sơn cũng dung mạo hiếm .
Chẳng trách!
Cô thẳng dậy, đôi lông mày lá liễu nhíu , đó giãn : “Hai vị đừng khách sáo như , đa lễ thế làm gì? Đứng dậy , chỉ tìm hai đến để chuyện, uống thôi.”
Đức phi đầu với cung nhân: “Đem ghế, mang lên.”
Cung nữ mang đến hai chiếc ghế đẩu thấp. Sau khi xuống, cả đột nhiên thấp hơn nhiều.
Đức phi Triệu Uyển, mỉm : “Đây chắc là Triệu Tài nhân mới phong, quả thật xinh , đến cả bổn cung còn thấy thích nữa là!”
Bắt đầu , bắt đầu , cuộc chiến giữa nữ chính và nữ phụ bắt đầu!
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi nâng tách nóng trong tay lên, nhúc nhích, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của ở mức thấp nhất.
Triệu Uyển cúi đầu : “Đức phi nương nương quá khen.”
Đức phi dịu dàng: “Nếu như thì bổn cung lấy làm kinh ngạc. Bệ hạ đây bao giờ tùy tiện nâng đỡ cung nữ, nô tài chỉ là nô tài, thể trở thành chủ tử !”
Triệu Uyển cảm thấy trong lòng đau xót, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, thốt nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-75-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Đức phi hài lòng, Cố Nghi: “Cố Quý nhân xem?”
Cố Quý nhân gì hết!
Cố Nghi cố gắng nở nụ ngoan ngoãn: “Nương nương chứ Triệu Tài nhân thực xuất từ nữ quan, từng là Chưởng chế của Ti chế ti, khéo léo sáng tạo. Chiếc váy hoa nguyệt là chính tay Tài nhân chế tác, nô tài. Theo thấy, nương nương mới thật sự là châu ngọc, phong thái tao nhã. Bệ hạ ở biệt cung Ô Sơn cũng chỉ là thấy và Tài nhân chút mới mẻ mà thôi.”
Đức phi nhẹ: “Cố Quý nhân chuyện thật thông minh.”
Triệu Uyển kinh ngạc liếc Cố Nghi.
Cố Nghi : “Khiến nương nương vui cũng là vinh hạnh của .”
Sắc mặt Đức phi đỡ hơn: “Hôm nay mời hai tới, còn một chuyện với hai . Tháng mười sắp đến , năm ngoái bổn cung tổ chức trò chơi đánh bóng, cả cung đều thích thú. Năm nay sẽ tận dụng cơ hội tuyết vẫn rơi, nên bổn cung nghĩ đến việc tổ chức gì đó để giải tỏa nỗi buồn. Năm ngoái là Vương Quý nhân và Cung Quý nhân giúp lo liệu, nhưng nay hai vị Quý nhân đó là Tiệp dư, việc vặt như thế , bổn cung thật sự thể nhờ vả nữa. Còn Điền Quý nhân thì là ốm yếu, vì thế bổn cung quyết định sẽ giao công việc cho hai vị ở Hà Lạc điện đây…”
Trong sách, Đức phi giao trọng trách cho Uyển Mỹ nhân, dĩ nhiên là khiến cô làm hỏng việc, mất mặt mặt hoàng thượng. bây giờ kéo thêm cô , cô sẽ trở thành gánh nặng ?
Cố Nghi đang từ chối, thấy ngoài điện vang lên giọng hô dài: “Hoàng thượng giá đáo.”
Đức phi lập tức vui vẻ dậy, tới tiếp đón: “Hoàng thượng đến !”
Cố Nghi và Triệu Uyển dậy, đó sang một bên.
Tu La tràng, mặc dù muộn nhưng nhất định vẫn xảy .
Vòng xoáy tình cảm của nữ chính, nam chính và nữ phụ.
Cô – một công cụ hình xuất hiện ở đây một nữa…
Đức phi cung kính : “Tham kiến bệ hạ. Bệ hạ từ biệt cung Ô Sơn trở về, lâu gặp, thần lúc nào cũng nhớ bệ hạ.”
Tiêu Diễn đỡ cô dậy: “Bình , hôm nay tan triều còn sớm nên trẫm tới đây thăm nàng.”
Đức phi liền vui mừng t : “Bệ hạ long ân. Thần đặc biệt chuẩn lá tre mà bệ hạ thích uống, mời bệ hạ nếm thử.”
Tiêu Diễn nhẹ: “Ái phi tâm.”
khóe mắt thấy Cố Nghi đang cúi đầu lưng Đức phi.
Nhìn cô đang đó cúi đầu như một con ngốc.
Đức phi : “Thần quên mất, hôm nay hai vị cũng đang ở trong điện, bọn đang về trò chơi đánh bóng năm nay.”