Tiêu Diễn: “Lúc Triệu Tài nhân đang ở ?”
Cao Quý: “Triệu Tài nhân buổi trưa chuyển đến Tầm Tuyết điện.”
Tiêu Diễn buông bút mực trong tay xuống, : “Cho gọi Triệu Tài nhân tới Hiên Vũ các.”
Trong Tầm Tuyết điện, Cố Nghi đương nhiên tối nay hoàng đế triệu Triệu Uyển tới Hiên Vũ các.
Đây nghĩa là… cốt truyện vẫn tiếp tục?
Thấy cô mở to mắt ngơ ngác, Đào Giáp vội vàng khuyên nhủ cô: “Quý nhân đừng nóng vội! Chỉ là một Tài nhân cỏn con thôi, so với Quý nhân còn kém xa! Chẳng qua chỉ là tìm thứ mới lạ thôi!”
Triệu Uyển nhận ân sủng ở biệt cung Ô Sơn, mặc dù địa điểm đổi từ hồ suối nước nóng đến Hiên Vũ các, nhưng tình tiết cốt truyện thật sự liên quan đến !
Khóe môi Cố Nghi mấp máy, phát bất cứ âm thanh nào.
Cô lắc đầu, cốt truyện đương nhiên là quan trọng nhất! Cốt truyện mới là vấn đề sống còn!
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Ta hiểu , ngươi… lấy một cuốn sách kệ đưa cho …”
Đào Giáp lập tức gật đầu: “Quý nhân đúng! Đọc sách là một cách để giải tỏa buồn chán…” Cô đảo mắt, nghĩ đến chuyện khác: “Hay là nô tì tìm một con vật hiếm khác cho Quý nhân xem? Nô tì rằng phía rừng trúc gần phòng bếp ở biệt cung Ô Sơn nuôi nhiều thỏ. Nô tì bế một con thỏ đến đây để Quý nhân chơi đùa nhé?”
Thỏ?
Cố Nghi khỏi thở dài: “Ngươi lợi hại thật đấy, mấy ngày nay ngươi nắm rõ ngóc ngách trong biệt cung Ô Sơn ?”
Mê Truyện Dịch
Đào Giáp sửng sốt, đó mỉm : “Quý nhân đừng trêu nô tì nữa!”
Cố Nghi lên: “Vậy chúng xem thử !”
Trời tối, Đào Giáp khoác chiếc áo choàng lụa màu xanh tre cho Cố Nghi, cầm đèn lồng phía dẫn đường.
Lúc ngang qua biệt cung, Cố Nghi thấy một căn nhà khuất rừng trúc, bếp lửa cháy đỏ rực, khói bếp bay cao lên trời.
Đào Giáp dẫn cô vòng qua rừng trúc: “Quý nhân theo nô tì, chuồng thỏ ở phía nhà.”
Rẽ qua mấy bức tường trắng gạch xanh, Cố Nghi thấy một bãi cỏ hình vuông ngăn cách bởi bốn hàng rào hình vuông, trong đó mười con thỏ trắng như tuyết, mỗi con chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Khi nó nhảy lên, chiếc đuôi lông mềm mại của nó liền lắc lư lên xuống.
Nghe thấy tiếng bước chân, mấy con thỏ nhỏ xa, thậm chí còn nhảy tới hàng rào và vểnh tai lên.
Dễ thương quá!
Cố Nghi lập tức quỳ xuống mấy con thỏ nhỏ.
Đào Giáp thấy mặt cô tươi tắn trở , liền duỗi ngón tay xuyên qua hàng rào chạm con thỏ nhỏ, cũng mỉm : “Quý nhân cẩn thận tay , bên cạnh hàng rào củ cải, Quý nhân thể thử cho bọn nó ăn.”
Cố Nghi đầu , quả nhiên một đống cà rốt đặt ở bên cạnh hàng rào.
Cô lấy một củ và cho mấy con thỏ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-70-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
*
Giờ Dậu ba khắc, Triệu Uyển tiến điện phụ của Hiên Vũ các, cung nhân dẫn phòng khách.
Ngồi đó mãi đến giờ Tuất ba khắc mới cung nhân đến dẫn cô tẩm điện bên trong.
Sau khi cung nữ hầu hạ cô tắm rửa xong thì đưa cô tới ở chiếc giường trong điện.
Nước trong điện đang nhỏ tí tách, Triệu Uyển đó bao lâu, đến khi cô đầu thì là giờ Hợi.
Tim cô đập càng lúc càng nhanh, đập thình thịch thình thịch.
Ngón tay tê, Triệu Uyển khẽ cử động, cảm nhận mồ hôi trong lòng bàn tay.
Bên ngoài điện truyền đến giọng .
“Hoàng thượng giá đáo.”
Triệu Uyển vội vàng dậy, quý xuống : “Tham kiến bệ hạ.”
Tiêu Diễn bước tẩm điện sáng đèn, liếc Triệu Tài nhân đang quỳ mặt .
Cô chỉ mặc bộ quần áo màu trắng, tóc để xõa xuống.
“Đứng lên .”
Triệu Uyển ngẩng đầu đôi mắt lưu ly màu nâu sẫm của Tiêu Diễn, nhưng mặt chút vui mừng nào, chỉ lạnh lùng cô .
Tim Triệu Uyển đập thình thịch, thấy vén áo choàng chiếc ghế vuông bàn.
Cô nín thở tiến về phía hai bước, hỏi: “Bệ hạ uống ạ?”
Tiêu Diễn gật đầu.
Triệu Uyển nhấc ấm lên, dùng hết sức lực kiềm chế để bàn tay cầm ấm run lên.
Tiêu Diễn cầm tách lên liếc mắt ngoài cửa sổ chạm khắc hoa văn.
Cung nhân ánh đèn lồng hình lục giác bên ngoài cửa sổ, bóng của họ in lên hoa văn cửa sổ.
Vài bóng đột ngột di chuyển, chỉ thấy một bóng bất ngờ lao .
Triệu Uyển thấy đôi mắt của Tiêu Diễn ở mặt khẽ lóe sáng, bên khóe môi xuất hiện ý .
Tiêu Diễn xuống.
Cuối cùng thể nhịn nữa? Vẫn dùng chiêu cũ là đau đầu ?
Hắn chờ đợi tiếng cung nhân gõ cửa, nhưng đợi lâu vẫn âm thanh nào vang lên.
Bóng bên ngoài cửa sổ chợt rời .