Cố Nghi cầm chiếc khăn lụa nhét tay áo: “Ngươi vất vả !”
Đào Giáp toe toét : “Quý nhân đối xử với Đào Giáp, Đào Giáp đều hết! dù tính cách của Quý nhân đến mấy thì Quý nhân cũng thể tranh ! Hôm nay nhất định khiến mấy kẻ mưu đồ bắt chước Quý nhân khiếp sợ!”
Bắt chước?
Cố Nghi mà thấy bối rối, liền đổi chủ đề: “Tối qua Cao Quý công công với ngươi thế nào?”
“Cao công công đài ngoài trời phía Hiên Vũ các trang trí xong xuôi hết . Dù hôm nay chắc trời sẽ nắng, nhưng đề phòng trời mưa nên giăng một tấm màn bằng lông, nhưng…” Đào Giáp im lặng một lát: Cao Quý công công , bệ hạ thể muộn một chút mới đến … Quý nhân cũng đừng lo, Quý nhân cứ ở đài ngắm trăng đợi bệ hạ đến là .”
Cố Nghi gật đầu: “Được, muộn một chút cũng .”
Cung nhân mang thức ăn bước điện, Đào Giáp bưng bát mì lên: “Quý nhân mau nếm thử xem, đây là món mì trường thọ đặc biệt chế biến hôm nay đấy.”
Cố Nghi ăn một miếng, trong miệng đều tràn ngập hương thơm.
Đào Giáp lập tức : “Quý nhân, đây là một sợi mì tượng trưng cho ý nghĩa lâu dài, đứt mới là một dấu hiệu .”
Cố Nghi dùng đũa gắp sợi mì lên, phát hiện sợi mì dài ít nhất nửa mét.
Nếu Đào Giáp luôn trung thành thì cô sẽ nghi ngờ rằng cốt truyện đang giở trò với cô!
Muốn khiến cô nghẹn chết!
Cố Nghi căng da đầu , chậm rãi ăn mì.
Tiếng hô vang của thái giám từ ngoài cửa truyền đến: “Hoàng thượng thưởng cho Cố Quý nhân, ngự ban một đôi trâm cài hình chim uyên ương và hoa hải đường bằng ngọc, cùng sáu chiếc trâm hoa cẩm tú cầu.”
Sợi mì của Cố Nghi chắc chắn thể dài lâu nữa.
Cô dừng đũa, dậy, đến cửa điện nhận phần thưởng, quỳ xuống : “Tạ bệ hạ long ân.”
Cung nhân mang hộp gấm điện đặt hai chiếc hộp vuông chạm khắc bằng gỗ lê lên bàn.
Đào Giáp vui vẻ : “Bệ hạ thật sự nhớ đến , còn nhớ hôm nay là sinh thần của Quý nhân đó!”
Cố Nghi đưa tay sờ chiếc kẹp tóc bằng ngọc trong hộp, chạm cảm giác mát lạnh, đôi cánh đối xứng , hai cánh trái , tinh xảo và thanh thoát, rũ xuống đỉnh của chiếc trâm vàng.
Sáu chiếc trâm hoa cẩm tú cầu cũng chỉ lớn cỡ móng tay, đó cánh hoa màu tím đậm, nhị hoa khảm bên trong bằng một vài viên ngọc trai màu trắng.
“Nô tì sẽ giúp Quý nhân cài lên. Đến tối khi dùng bữa, hoàng thượng thấy chắc sẽ vui.”
Cố Nghi gật đầu.
Sau khi cung nhân trong Hiên Vũ các trao thưởng xong liền trở đình với Cao Quý công công: “Cao công công, việc ở Tầm Tuyết điện làm xong , cần bẩm báo với hoàng thượng ạ?” Đây là cơ hội hiếm để diện kiến hoàng đế!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-60-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Không ngờ, Cao Quý công công lắc đầu: “Không cần, các ngươi lui .”
Mấy cung nhân , mặc dù cam tâm nhưng cũng chỉ thể lui ngoài.
Cao Quý công công hà tiện sự ban ơn của hoàng đế, ông cũng chẳng thèm để dăm ba hầu ở biệt cung xa xôi mắt.
Chỉ là… Hoàng thượng thật sự ở Hiên Vũ các.
*
Phía núi Ô Sơn, bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu xuyên qua cành cây như một thanh kiếm vàng cắm xuống đất.
Tề Sấm khẽ cau mày hoàng đế đang lặng lẽ mặt .
Chỉ thấy về phía núi, bước nhanh, đôi giày da giẫm lên bùn, b.ắ.n lên vạt áo choàng màu đen thêu hoa văn rồng, để vết bẩn lốm đốm.
Phía là hai thị vệ xa lạ, cả hai đều là thị vệ của biệt cung.
Tề Sấm khi đến Ô Sơn cũng từng gặp bọn họ bao giờ.
Tiêu Diễn tiếp tục bước , nhưng bày tâm lưng cho đám thị vệ phía .
Trong núi , phía chỉ duy nhất Thống lĩnh của Cấm quân.
Cơ hội thứ hai.
Hai tên thị vệ , một tên nghiến răng rút con d.a.o dài từ thắt lưng đ.â.m lưng của Tiêu Diễn.
Tề Sấm hét lớn: “Nghịch tặc!”
Tiêu Diễn , trong tay lóe lên một đường ánh sáng màu bạc.
Máu phun từ cổ của tên thị vệ, lập tức nhuộm đỏ nửa khuôn mặt của Tiêu Diễn.
Vẻ mặt lạnh lùng vốn của giờ càng giống Tu La hơn.
Tên thị vệ còn chỉ thể liều chết, rút kiếm : “Bọn c.h.ế.t vì Thái tử Hoành cũng sẽ c.h.ế.t hối hận.”
Tiêu Diễn lớn: “Vậy ngươi c.h.ế.t .” Hắn tránh thanh trường đao, đó đ.â.m thẳng con d.a.o bạc cổ họng tên thị vệ.
Thị vệ há miệng phun một ngụm m.á.u tươi, như một con cá sắp chết, hít mạnh hai , phát tiếng “ken két”.
Hai xác c.h.ế.t ngã thẳng xuống đất, như lá mùa thu rụng rơi xuống bùn.
Mê Truyện Dịch
Tề Sấm thu kiếm bên hông, quỳ xuống : “Vi thần hộ giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội.”