Cố Trường Thông lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, hiểu rõ đạo lý. Ông tiện từ chối, và định bụng sẽ tìm cơ hội thích hợp để báo đáp ân tình .
Đợi đến khi mặt trời phía Đông lên cao thêm chút nữa, tuyết trong sân dần tan. Cố Trường Thông đang định gọi Cố Chiêu cùng đến thư phòng thì tiếng ngựa hí từ ngoài cổng vọng .
Chỉ trong chốc lát, một thắt đai đen, mặc quan phục Lễ Bộ bước sân, cất cao giọng hô: “Thánh chỉ đến.”
Mê Truyện Dịch
Cố Trường Thông cùng bộ trong sân lập tức quỳ xuống đón nhận.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu : Chỉ dụ Cố thị, con gái của Thị Lang Bộ Lại Cố Trường Thông, đoan trang đức độ, dịu dàng nhã nhặn, xứng đáng là mẫu nghi thiên hạ. Nay phong làm Hoàng hậu. Thăng Cố Trường Thông lên Thái sư chính nhất phẩm, nhận chức vụ, đồng thời tôn vinh Cố phu nhân. Khâm thử.”
Cố Trường Thông cúi đầu chạm đất, hai tay đón nhận quyển chỉ: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
Đợi truyền chỉ thúc ngựa rời , Cố Trường Thông mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Thái sư tuy là chức hàm, chỉ là tước vị hư danh của nhân quan chức, nhưng là bậc chính nhất phẩm.
Cố Nghi quả nhiên trở thành Hoàng hậu…
Cố phu nhân mừng rỡ rơi lệ: “Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ sớm trở về kinh thành!”
Ngự giá chinh lên phương Bắc mấy tháng. Nay thánh chỉ, đợi ngày trở về kinh thành sẽ tổ chức đại lễ phong hậu.
Cố Chiêu bên cạnh, thấy , liền : “Đến lúc đó mẫu thể cung yết kiến .” Trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào, hóa “Bản đồ chú giải tập hợp về kinh thủy Đại Mạc” mà a tỷ để chỉ là do suy nghĩ quá xa mà thôi.
Cố Nghi trong xe ngựa, vén màn xe, ngắm bông tuyết bay đầy trời. Một luồng gió lạnh buốt từ khe hở lùa mặt, cô vội thả rèm xuống.
“Mùa đông ở phương Bắc quả nhiên lạnh hơn nhiều.” Cô ôm lò sưởi trong tay, với Tiêu Diễn đang trong xe.
Tiêu Diễn cầm ấm lò tre lên, rót cho cô một ly mới: “Đi thêm vài ngày nữa là kinh thành. Về đến cung sẽ dễ chịu hơn.”
Ngồi xe ngựa bôn ba mấy tháng, Cố Nghi thật sự cũng chút nhớ nhung sự an nhàn trong cung. Cô ở trong cung luôn ngủ bao lâu cũng .
Cô chợt nhận một điều: “Sau khi thần làm Hoàng hậu, mỗi ngày đều sẽ đến thỉnh an ạ?”
Tiêu Diễn cô: “Hầu hết các phu nhân trong triều chỉ cung các dịp lễ tết, Hoàng hậu hãy yên tâm.”
Cố Nghi: “Bệ hạ đúng.”
Vậy là trong cung hẳn vắng vẻ bóng .
Tiêu Diễn đây ở Quả Thành dưỡng bệnh vài ngày, ban mấy thánh chỉ về kinh, trong đó chỉ phong hậu cho cô.
Trả về nhà, lục cung giải tán hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-286-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tuy , nhưng Cố Nghi cũng hiểu rằng chắc chắn chuyện dễ dàng. Nay bọn họ qua Hồ Khâu, trở về lãnh địa Đại Mạc, cả đường đều xe, hiện nay gần đến địa phận kinh thành.
Cố Nghi nghiêm chỉnh, : “Thần nhất định sẽ làm một Hoàng hậu .”
Tiêu Diễn mỉm : “Trẫm giao phó bản cho nàng, tất nhiên là tin nàng.”
Cố Nghi chợt cảm thấy gánh nặng vai nặng thêm.
Cô tính toán thời gian: “Đợi một lát nữa khi xe dừng , Bệ hạ uống thuốc .”
Mấy ngày nay, Hồ Viện phán rằng độc tố thanh tẩy, kê toa thuốc bổ ấm. Cố Nghi luôn nhắc nhở uống thuốc đúng giờ.
Đợi đến khi Hồ Viện phán mang bát thuốc tới, thuốc hâm nóng.
Cố Nghi đút thuốc cho uống như thường lệ.
Thật cô cũng nhận rằng Tiêu Diễn tỏ yếu đuối mặt , nhưng mới cưới lâu, đây cũng là thú vui của cặp phu thê mới cưới, tình sâu nghĩa nặng, gì chứ.
Chỉ điều khổ cho Hồ Viện phán, mỗi gặp mặt đều cúi đầu, như thể chôn luôn đầu xuống đất .
Đến đầu tháng Chạp, đoàn cuối cùng cũng trở về hoàng cung.
Cố Nghi bước Hà Lạc điện, Đa Lạc cùng cung nhân cả điện đồng thanh quỳ : “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, chúc mừng Hoàng hậu nương nương.”
Cố Nghi liên tục kêu dậy, vài câu xã giao, cô liền tẩm điện ngâm trong bồn nước nóng, trùm chăn ngủ vùi suốt cả ngày.
Khi tỉnh dậy, cô Đa Lạc : “Triệu thị đến Hà Lạc điện, đến mấy , cầu kiến nương nương.”
“Triệu thị?”
Đa Lạc giải thích: “Hiện tại trong cung chỉ còn Triệu thị ở Kiêm Hà điện rời cung, cô nhắn khi gặp Hoàng hậu nương nương.”
Trong lòng Cố Nghi đoán cuộc gặp cuối cùng cũng sẽ đến: “Truyền cô .”
Triệu Uyển bước Hà Lạc điện liền hành lễ quỳ lạy: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
“Bình .”
Triệu Uyển ngước lên Cố Nghi, thấy cô khoác áo váy đỏ sậm, cổ quấn áo lông trắng, sắc mặt tuy gầy đôi chút nhưng vẫn tươi tắn.