Bỗng tiếng nến đỏ bàn phát hai tiếng tí tách.
Cố Nghi bừng tỉnh, vội hỏi: “Giờ là canh mấy ?”
Tiêu Diễn đáp: “Đã qua nửa giờ Tuất.”
Chỉ còn hai canh giờ nữa là qua ngày mười lăm tháng mười!
Cố Nghi lộ vẻ vui mừng, liếc đĩa bánh ngọt và các món ăn bày sẵn bàn.
Tiêu Diễn suy nghĩ : “Chi bằng ăn vội, chỉ uống rượu thôi cũng .”
Có lý!
Cố Nghi gật đầu đồng ý, vẫn còn lo lắng.
Cả hai bước đến bàn. Tiêu Diễn cầm hai chiếc ly bạc nhỏ rót đầy rượu, đưa một chiếc cho Cố Nghi.
“Phu nhân.”
“Phu quân.”
Hai ly rượu chạm nhẹ, tiếng vang trong trẻo như chuông bạc.
Tiêu Diễn uống cạn ly rượu. Cố Nghi thấy cũng ngửa cổ uống hết ly của .
Rượu lúa mạch của quân Đan Thát, uống đến cổ liền cay nồng đúng như lời đồn.
Cố Nghi cay đến mức nhăn mặt . Chỉ thấy Tiêu Diễn ghé sát mặt, : “Đêm động phòng hoa chúc, từng khắc quý giá. Nếu chỉ chẳng quá lãng phí ?”
Vừa dứt lời, Cố Nghi bế ngang lên giường.
Tấm màn thêu ánh lên, nến đỏ lung linh, chiếc giường chăn gối đỏ rực.
Vào lúc canh ba, Cố Nghi mơ màng tỉnh dậy, chợt vui mừng sang Tiêu Diễn vẫn đang thức: “Đã qua mười lăm tháng mười !”
Tiêu Diễn sững sờ, dường như một lúc lâu mới đáp .
Hai ôm . Bỗng Tiêu Diễn vùi đầu hõm cổ cô. Cố Nghi bỗng cảm thấy vài giọt nước nhỏ từ cổ chảy xuống.
Tiêu Diễn đang ?
Cố Nghi vội vàng đưa tay chạm mặt , nhưng chỉ thấy Tiêu Diễn ngẩng đầu lên , mặt hề nước mắt.
Lẽ nào là mồ hôi của cô, là ảo giác?
Lòng cô chợt yên trở . Cô im lặng một lát, nhịp tim dần định, mới lên tiếng: “Thần xem bình minh sáng mai.” Chào đón cuộc sống mới!
“Được thôi.” Tiêu Diễn trở dậy.
Cả hai mặc quần áo, khoác áo lông cáo. Cố Nghi còn cầm theo một chiếc lò sưởi cầm tay, cùng ngoài sân đợi mặt trời lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-284-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Đèn lồng đỏ treo khắp vườn. Hai bậc thềm chờ bình minh.
Trong lòng Cố Nghi đầy vui sướng, những nỗi u uất đè nén vơi quá nửa.
Mê Truyện Dịch
Hai lúc thì trò chuyện, lúc im lặng tựa , mặc cho gió lạnh thổi qua. Cuối cùng cũng đón tia sáng đầu tiên nơi chân trời.
“Mặt trời xuất hiện .”
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, Cố Nghi nheo mắt, hào hứng Tiêu Diễn bên cạnh, nhưng chợt thấy ngã sang bên cạnh.
Tấm áo đỏ như máu, khiến gương mặt thêm nhợt nhạt như giấy. Cố Nghi thấy đôi mắt dần khép , cảnh tượng kinh hoàng chậm rãi diễn mắt cô.
Lồng n.g.ự.c cô như đ.ấ.m mạnh một cái, đau đến nghẹn thở.
Giây tiếp theo, cô mới vội vàng đỡ lấy hình đang ngã xuống của Tiêu Diễn.
“Phu quân…” Cô run rẩy gọi.
Chuyện gì thế !
“Người ! Mau đến đây!” Cô lớn tiếng gọi.
Nghe tiếng gọi, Cao Quý công công vội vàng chạy tới. Thấy Cố Nghi nước mắt lăn dài: “Cao công công…Bệ hạ…”
Ông lập tức sợ đến mức ruột gan như nhảy ngoài: “Bệ hạ làm thế?”
Nước mắt Cố Nghi tuôn như suối: “Bệ hạ…” Cô vội vàng cúi xuống kiểm tra thở của , vẫn còn ấm.
Cao Quý công công liền gọi đến đưa hoàng đế về phòng.
lúc , tiếng vó ngựa từ ngoài sân vang lên.
Trong làn nước mắt mờ nhòe, Cố Nghi thấy bóng quen thuộc vội vàng xuống xe chạy .
“Hồ Viện phán…”
Hồ Viện phán thở dài : “Mau đưa hoàng thượng về phòng, hoàng thượng đang trong quá trình giải độc, lẽ cần tĩnh dưỡng!”
Sau khi Hồ Viện phán khám bệnh cho Tiêu Diễn, Cố Nghi cuối cùng cũng ngừng , lý trí dần .
“Hoàng thượng nguy hiểm.” Hồ Viện phán với cô, kể chi tiết chuyện hoàng đế trúng độc của Đa Châu.
“Bẩm nương nương, khi trúng độc, vi thần dùng tề mẫu châu để giải độc cho bệ hạ, nhưng bản tề mẫu châu cũng độc. Mấy tháng qua gặp chiến sự, hoàng thượng cưỡi ngựa rong ruổi, vốn khó khăn, đến Quả Thành tĩnh dưỡng tử tế, giờ thành bệnh tật tích lũy. Nếu còn nghỉ ngơi, e rằng bệnh sẽ trở thành mãn tính, khó mà chữa khỏi về .”
Hồ Viện phán nhớ những tháng qua luôn lo lắng căng thẳng, tận dụng từng cơ hội để giúp hoàng thượng giải độc. Nay chiến sự vất vả lắm mới yên, hoàng thượng đến Quả Thành bình an, nhưng bệnh tình nặng thêm.
Trong lúc lo lắng, dù dám trách mắng mặt, nhưng lời của ông cũng tránh khỏi mang chút ý trách móc.
Cố Nghi lặng, nhớ mấy ngày qua mưa gió ngừng, Tiêu Diễn còn cõng cô lên núi, đêm qua còn cùng cô đón gió cả đêm. Càng nghĩ càng thấy hối hận.
Hồ Viện phán thấy vị hoàng hậu nương nương mới phong sắp bật , nỡ trách nữa, liền an ủi cô: “Nương nương đừng quá lo lắng, cứ nghỉ ngơi cho . Bệ hạ còn khỏe, cơ thể khỏe mạnh, chắc sẽ . Có lẽ vì bệ hạ một mực lo lắng cho nương nương nên mới gắng gượng đến Quả Thành. Nay thấy nương nương còn nguy hiểm gì, sợi dây căng thẳng trong lòng mới thả lỏng, vì bệnh tình mới tái phát. Trong vài ngày tới, xin nương nương hãy nhắc nhở bệ hạ dùng thuốc đúng giờ và chăm sóc cẩn thận là .”