Cố Nghi dậy, định bước xuống: “Bệ hạ…”
Tiêu Diễn đầu cô, : “Trẫm sẽ cõng nàng lên núi.”
Cố Nghi giật , ngẩng đầu lên thì thấy rừng núi hiểm trở, chỉ một con đường đá ngoằn ngoèo.
“Thần giày da, thể tự leo lên núi.”
Tiêu Diễn động đậy, kiên quyết : “Lên .”
Cố Nghi thuận theo, trèo lên lưng . Núi cao như , leo lên chắc chắn mệt.
Dù hôm nay cũng ngựa, lẽ còn cách nào thoát .
Cô lưng Tiêu Diễn, uể oải suy nghĩ.
Tiêu Diễn vài bước, một thị vệ mang chiếc áo choàng đen của phủ lên Cố Nghi.
Hương thông quen thuộc vấn vương nơi chóp mũi, một niềm vui quen chua xót dâng trào trong lòng cô.
Tim Cố Nghi đập nhanh, má áp sát cổ cũng dần nóng lên.
Cô nhịn hỏi: “Sao hôm nay bệ hạ cõng thần lên núi?”
Lần ở Tây Sơn là do tuyết rơi, chân cô đang thương, nhưng hôm nay trời trong nắng , tay chân khỏe mạnh, tại cõng cô?
Tiêu Diễn mỉm : “Có lẽ… vì trẫm là phu xe của nàng…”
Tim Cố Nghi bỗng lỡ một nhịp, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô, nhưng nhanh đến nỗi thể nắm bắt.
Cô bèn ngẩng đầu, rõ nét mặt Tiêu Diễn, thấy vẫn mỉm , tựa như đang đùa.
Hắn liếc cô hỏi: “Khanh khanh còn nhớ đầu chúng gặp ở ?”
Lòng Cố Nghi càng thêm khó hiểu, cẩn trọng đáp: “Lần đầu gặp là bên hồ ngự hoa viên.”
Tiêu Diễn khẽ gật đầu: “Phải.”
Không .
Trong lòng Cố Nghi nghĩ, quả nhiên là cô nghĩ quá nhiều.
Mê Truyện Dịch
Cô mặt, áp sát cổ Tiêu Diễn, im lặng gì.
Rừng cây tỏa hương đất buổi sáng, ánh nắng xuyên qua tán cây, tạo thành những đốm sáng loang lổ mặt đất. Dù chút ấm áp, nhưng khi lưng , cô cảm thấy như đang ở bên cạnh một lò sưởi ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-281-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Bên tai thấy tiếng cô khẽ thở dài, khóe môi Tiêu Diễn nhếch lên, chậm rãi : “Ngày khi Vu tướng quân dạy trẫm nuôi chim ưng rằng nếu nuôi thì chim ưng sẽ gắn bó với nuôi, dù gặp nguy hiểm cũng rời bỏ. Chỉ trong một trường hợp, chim ưng mới rời bỏ nuôi.”
Lần đầu tiên về chim ưng, Cố Nghi cảm thấy thú vị, vội hỏi: “Khi nào ?”
“Khi chim ưng cảm nhận sắp chết, nó sẽ tự bay khỏi tổ, một tìm nơi yên tĩnh để chết, để nuôi thấy cái c.h.ế.t của , khiến họ đau lòng.”
Cố Nghi ngẩn , hốc mắt nóng lên, nước mắt lặng lẽ lăn xuống.
Cô hít một thật sâu, cố nén nước mắt, trong đầu mơ hồ, nhất thời gì.
Tiêu Diễn ư? Sao ? Biết từ khi nào?
Còn bóng gió ám chỉ cô là con chim ư?
Cô nghĩ , nước mắt từng giọt lăn xuống gò má.
Cảm nhận Cố Nghi khẽ run rẩy, Tiêu Diễn đưa tay đỡ cô lên, khẽ vỗ về cô.
“Vậy thì khanh khanh thể cho trẫm , rốt cuộc nàng là ai?”
“Thần …” Cổ họng Cố Nghi nghẹn , nhất thời chẳng thể thành lời.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, cô cuối cùng cũng nhớ . Quả thật cô từng rằng yêu Tiêu Diễn, là lúc ở Phủ Châu, cô “Thần chỉ yêu bệ hạ”. Còn từ “khanh khanh” mà gọi, lúc đầu thấy gì đặc biệt, nhưng ngẫm kỹ , dường như chỉ Tiêu Diễn ở kiếp mới gọi cô như .
Nghĩ tới đây, từ hũ mơ ngâm chua trong xe, đến việc cõng cô lên núi, tất cả những điều dường như là Tiêu Diễn đang nhắc nhở cô…
Hắn nhớ hết ?
Nhớ bằng cách nào? Nhớ từ lúc nào?
Trong đầu Cố Nghi bỗng dấy lên hàng ngàn suy nghĩ hỗn độn, đầu đuôi.
Cô kìm cúi đầu, càng dữ dội hơn.
Nghe thấy tiếng cô nghẹn ngào dứt, Tiêu Diễn ngoảnh , thấy cô gục đầu vai , run rẩy, lóc chẳng khác gì trời sụp đất lở.
Hắn khẽ vỗ về cô, tự suy đoán: “Bất kể là kiếp kiếp , nàng nhiều hết sức tác hợp trẫm và Triệu Uyển, hề chút ghen tuông oán trách. Nàng rõ ràng nhớ rõ tiền duyên, dường như khả năng liệu , chẳng lẽ… nàng là Nguyệt Lão trời?” Dù Tiêu Diễn xưa nay tin thần quỷ, nhưng ngoài lý do đó , thật nghĩ cách giải thích nào khác.
Nguyệt Lão gì chứ!
Nghe , Cố Nghi tức giận ngẩng đầu lên: “Thần đương nhiên là ghen, thần thích Triệu Uyển, thần thánh nhân! Thần chỉ hy vọng bệ hạ chỉ yêu thần thôi. Lần cứu Triệu Uyển…” Cô khịt khịt mũi: “Là để nàng mãi mãi áy náy về thần , dù thần c.h.ế.t thật thì nàng cũng áy náy suốt đời, nhất là… nhất…”
Tiêu Diễn liền truy hỏi: “Tốt nhất là gì? Tốt nhất là thể trở thành hoàng hậu ư?”