Tiêu Diễn bước tới gốc cây, nhẹ nhàng vuốt lông nó, cau mày quan sát kỹ thì thấy một bên cánh nó vài chiếc lông rối tung, rõ ràng là dấu vết của một cuộc chiến.
Hắn quanh, trong rừng thấy bóng , cũng tiếng động. Hắn ngẩng đầu lên bầu trời xanh nhạt, cũng chẳng thấy bóng chim nào.
“Bệ hạ tìm vật ?”
Trong binh lính đang tản tìm kiếm, một nhặt chuỗi ngọc trong bụi cây, hai tay nâng lên dâng mặt Tiêu Diễn.
Hạt ngọc vàng xen giữa những hạt gỗ tỏa sáng lấp lánh. Tiêu Diễn nhận lấy, chuỗi ngọc lạnh buốt đến thấu xương, mang theo sương trong rừng còn ấm của con .
Người hiểu rõ chuỗi ngọc chim ưng và thể dùng nó để điều khiển chim ưng bắt , kẻ bắt cóc Cố Nghi chính là Cáp Mộc Nhĩ.
Tiêu Diễn đeo chuỗi ngọc lên cổ tay trái, lệnh: “Tiến nhanh về Vương Đô.”
Phía bắc Đan Thát là vùng đất cực lạnh, phía nam là Đại Mạc. Đan Thát vốn là nơi thảo nguyên rộng lớn thưa, ít thành trì. Đây là một vùng lãnh thổ kéo dài từ ĐSng tây, nhưng hẹp theo chiều nam bắc.
Trong “Bản đồ chú giải tập hợp về kinh thủy Đại Mạc” dù mô tả quá chi tiết nhưng một bản đồ địa hình vẽ tỉ mỉ. Cố Nghi xem qua hàng chục , thuộc lòng từng đường nét của bản đồ đó.
Vị trí hiện tại của cô lẽ giữa Điệt Thành và Vương Đô, nếu về hướng đông nam qua thảo nguyên sẽ đến một thành trì biên giới của Đan Thát tên là Quả Thành. Tuy Quả Thành chợ buôn bán ngựa như Điệt Thành, dân cư cũng thưa thớt hơn nhưng cách giữa Quả Thành và Yến Thành của Đại Mạc xa, chỉ cách một rào chắn tự nhiên là Hổ Khâu.
Yến Thành là một nơi cô đánh dấu trong bản “Bản đồ chú giải tập hợp về kinh thủy Đại Mạc” mà cô tặng cho Cố Chiêu. Yến Thành tuy nhỏ nhưng thương nhân buôn ngựa từ Đan Thát và Đại Mạc qua thường xuyên, cũng là một thành nhỏ đầy đủ thứ cần thiết.
Ngoài thành còn một ngôi mộ cổ ghi chép trong “Bản đồ chú giải tập hợp về kinh thủy Đại Mạc”, bởi vì tương truyền trăm năm , trong mộ c.h.ế.t sống , chôn vùi mấy tháng mà vẫn leo khỏi huyệt mộ, sống sót kỳ diệu. Không rõ đây là sự thật chỉ là chuyện bịa đặt của hậu thế.
Cố Nghi đặc biệt ghi chú đoạn trong bản chép cho Cố Chiêu. Ngoài Yến Thành, cô cũng đánh dấu kỹ càng hai thành trì khác ở phía nam, cả hai đều những truyền thuyết ly kỳ về “chết sống ” hoặc “thoát chết”.
Cô tính toán sẵn , nếu thể vượt qua điểm cuối cùng của cốt truyện ngày mười lăm tháng mười, đúng lúc diễn lễ phong hậu trong nguyên tác, cô sẽ từ Quả Thành vượt qua Hổ Khâu về Yến Thành ở phía nam về kinh thành gặp Tiêu Diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-270-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Nếu thể sống sót qua thời điểm mười lăm tháng mười, một khi thứ đều diễn theo nguyên tác thì cô sẽ c.h.ế.t tại chỗ và từ đầu. Dù khi đó đều nghĩ rằng cô c.h.ế.t ở Đan Thát, ít cô cũng để một chút manh mối cho Cố Chiêu, hy vọng rằng với manh mối thì thể để cho Tiêu Diễn chút hy vọng, nghĩ rằng cô vẫn còn sống, chỉ là bỏ trốn chứ thực sự chết.
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi một nữa c.h.ế.t mặt Tiêu Diễn.
Nếu thực sự như lời Cáp Mộc Nhĩ , Tiêu Diễn ngày đó bỏ cô , chọn cứu con gái của Triệu Kiệt là Triệu Uyển, cuối cùng vẫn phong Triệu Uyển làm hậu như trong nguyên tác. Vậy thì cho dù cô còn sống thì cô cũng sẽ về nữa!
Tên Tiêu Chó , nếu thật sự như thì từ nay về sẽ đánh mất mãi mãi!
Cố Nghi cứ thế khi thì vui mừng, khi thì buồn bã suy nghĩ m.ô.n.g lung suốt đêm, dám dừng , cưỡi ngựa từ đêm đến rạng sáng.
Bình minh như lửa, ánh vàng rực rỡ làm bừng sáng cả thảo nguyên.
Cô đưa mắt quanh, thấy thấp thoáng phía vài chiếc lều bạt màu nhạt.
Cố Nghi ghìm ngựa, quan sát từ xa một hồi. Đợi đến khi mặt trời vàng nhô lên khỏi đường chân trời, cô mới từ từ thúc ngựa tiến về phía một căn lều, nơi một phụ nữ cùng hai đứa con trai còn nhỏ.
Người phụ nữ bước ngoài thấy Cố Nghi đang dắt ngựa thì ngây một lát. Khuôn mặt bà tròn trịa, da ngăm đen do phơi nắng, bước nhanh nhẹn, ăn mặc như dân du mục với chiếc áo dài trắng xanh buộc thắt lưng màu xanh lam.
Cố Nghi vội chỉ chiếc áo dài màu xanh lam treo bên ngoài của bà nhét tay bà mấy đồng tiền đồng.
Người phụ nữ hiểu , lấy áo cho cô.
Cố Nghi đón lấy, một tiếng: “Đa tạ.”
Người phụ nữ cô hỏi: “Cô ?”
Cố Nghi đáp: “Ta đến Quả Thành.” Rồi bổ sung: “Đi tìm .”