Cố Nghi Cáp Mộc Nhĩ thực sự trung thành với ai, nhưng Vương Đô đúng là hố lửa, cô tuyệt đối thể đến đó.
“Tất nhiên là sợ , nếu ngươi lòng thì hãy thả . Ta nhất định sẽ tiết lộ hành tung của ngươi với bất kỳ ai cả!”
Cáp Mộc Nhĩ mỉa mai: “ là mơ giữa ban ngày!”
Cố Nghi im lặng, thấy Cáp Mộc Nhĩ dùng d.a.o bạc khuấy động đống lửa, vài đốm lửa bùng lên nhanh chóng tắt ngấm.
Cố Nghi ngập ngừng một lát hỏi: “Ngươi là cữu cữu cả là cữu cữu út?”
Cáp Mộc Nhĩ dừng , đôi mắt nâu đen của ông trừng Cố Nghi, như ánh băng lạnh lẽo đột nhiên vụt tắt, giọng nghiêm nghị: “Ta đứa cháu nào như !”
Cố Nghi rụt cổ , vẫn sợ c.h.ế.t mà ông hỏi tiếp: “Vậy ngươi ? Chẳng lẽ ngươi từng ?”
“Câm miệng!” Hai má Cáp Mộc Nhĩ giật giật vì tức giận, gương mặt ánh lửa chiếu đỏ rực.
Ông xong, như để trút giận mà mở nắp túi nước, ngửa cổ uống vài ngụm ném túi nước trống rỗng xuống chân, nhưng trong lòng vẫn nguôi, trừng mắt cô, giận dữ : “Ngươi là ai? Đến lượt ngươi chỉ trỏ ?” Ông khẩy hai tiếng, giọng đầy vẻ chế giễu: “Ngươi nghĩ Tiêu Diễn đưa chuỗi ngọc chim ưng cho ngươi là coi trọng ngươi ? Sự coi trọng cũng chỉ đến mức thôi! Nếu thực sự coi trọng thì chỉ cứu Triệu phi mà bỏ ngươi . Ngươi dù chuỗi ngọc chim ưng, dù chim ưng huấn luyện thị lực đến thì cũng chỉ tìm chứ cứu , cho dù cuối cùng tìm thấy thì cũng thể chỉ là một cái xác!”
Sắc mặt Cố Nghi tái nhợt.
Những ngày qua cô vẫn tránh né đối diện với chuyện , mà Cáp Mộc Nhĩ thẳng như . Cô nhân vật nữ chính chắc chắn chết, nếu thì cô ngay từ đầu , nhưng vì ngất nên vì Cáp Mộc Nhĩ chỉ bắt cô đưa về Vương Đô. Cô dám hỏi, nên mới chần chừ mãi hỏi.
Cáp Mộc Nhĩ thấy sắc mặt cô đổi, trong lòng dâng lên một chút khoái chí trả đũa: “Nếu ngươi còn bậy nữa, sẽ đánh nát miệng ngươi.”
“Ngươi sẽ đánh nát miệng .”
Cố Nghi ngẩng đầu thẳng ông , khiêu khích : “Ngươi sợ đánh hỏng khuôn mặt , sẽ thể giao !”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-268-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cô lạnh lùng một tiếng: “Trước đây ngươi cũng , giao Đáp Chu cho đại vương Đan Thát ?”
Cáp Mộc Nhĩ lập tức bật dậy, giơ tay lấy roi quấn ở thắt lưng, mạnh mẽ vung một cái, đánh rơi vài bụi cỏ xanh bên cạnh Cố Nghi.
Sau cú quất roi, những mảnh cỏ vỡ vụn bay tứ tung, Cố Nghi lập tức lùi một chút.
“Sợ ? Vừa ngươi sợ?” Cáp Mộc Nhĩ nham hiểm, xổm xuống đối mặt với Cố Nghi: “Ngươi rốt cuộc là ai! Có quan hệ gì với tộc !”
Ông nghiến răng , răng nghiến ken két: “Nếu hầu hạ đại vương thì chỉ cần với là , trong Vương Đô nhiều quý tộc, nếu nó với thì đến nỗi !”
Cáp Mộc Nhĩ càng càng tức giận, đột nhiên nghiêng gần Cố Nghi, giật tung búi tóc ở thái dương, để lộ một vết sẹo đỏ rực hình lưỡi liềm tai, lớn hơn dấu nô lệ bên thái dương của Tiêu Diễn gấp mấy , thịt đỏ đan xen, hình dạng ghê rợn.
Trong đôi mắt ông phản chiếu ánh lửa, ánh lên màu đỏ như máu: “Nếu vì Tiêu Diễn thì nó cần gì bỏ nhà, bỏ nước, vượt ngàn dặm khỏi Đan Thát để cống hiến cho Đại Mạc! Vinh quang của gia tộc Cáp thị chấm dứt tại đây, từ nay trở đều là tội nô, gán cho dấu ấn phản bội! Đó là nỗi nhục mà gia tộc Cáp thị vĩnh viễn thể xóa nhòa! Cáp Đáp Chu cố chấp một cuối cùng cũng c.h.ế.t sớm ở Đại Mạc, kết cục gì !” Ông xong như điên vài tiếng, càng thêm điên cuồng.
Cố Nghi vô cùng kinh hãi, chân động, lùi nửa bước: “Ngươi…”
Cô một chữ thì Cáp Mộc Nhĩ mắt loạng choạng, lông mày nhíu chặt . Ông xoa trán, ánh mắt dần trở nên mờ mịt, đồng tử nâu đậm đột nhiên giãn rộng.
Cáp Mộc Nhĩ Cố Nghi đầy khó tin: “Ngươi hạ độc ? Dám đầu độc ?”
Thuốc từ tề mẫu châu phát huy tác dụng!
Cố Nghi cố lấy sức, định bò dậy khỏi bãi cỏ nhưng Cáp Mộc Nhĩ đưa tay giữ chặt vai, ép cô . Ông xoay tay, con d.a.o bạc đ.â.m thẳng về phía n.g.ự.c cô: “Ngươi đúng là độc ác!”
Cố Nghi kinh hãi, vội nghiêng tránh, nhưng cánh tay giữ vai cô của Cáp Mộc Nhĩ như sợi xích ngàn cân, đè nặng khiến cô thoát .
Con d.a.o bạc mang theo lực mạnh mẽ, phập một tiếng đ.â.m thẳng n.g.ự.c cô, nhưng khi mũi d.a.o sắc bén chạm n.g.ự.c Cố Nghi thì thể tiến thêm chút nào nữa.