Tiêu Diễn hề rõ lời khuyên của ông , trong đầu nhớ khung cảnh trong mộng, cảnh tượng rõ mồn một, tiền kiếp lẫn kiếp đan xen, trong lòng vô cùng kinh hãi. Cố Nghi ở kiếp nào cũng đều yểu mệnh, liệu kiếp cũng sẽ sớm qua đời …
Hai tay trong tay áo tự chủ mà nắm chặt, nhắm mắt , lồng n.g.ự.c phập phồng lên xuống.
Số mệnh như một ván cờ, chỉ ván cờ dường như nước đều khác sắp đặt. ở trong ván cờ thấu thì tất nhiên thể tiếp tục để khác điều khiển. Sống c.h.ế.t , nhưng dù là mệnh, cũng nhất quyết tin mệnh đó!
Tiêu Diễn bỗng nhiên cảm thấy vị tanh ngọt ở cổ họng, đột ngột phun một ngụm máu.
Hồ Viện phán thấy, lập tức sợ hãi tột độ, nhanh chóng đỡ xuống, vội vã : “Bệ hạ thể vẫn còn dư độc, bây giờ bảo vệ tâm mạch là quan trọng nhất! Vi thần… Vi thần sẽ nhanh chóng lấy viên thuốc thanh tâm!”
Nói xong, Hồ Viện phán lập tức bước nhanh như gió ngoài lấy thuốc.
Đi gần nửa ngày, Cáp Mộc Nhĩ đưa Cố Nghi vượt qua những bụi cây thấp đến một thảo nguyên bao la nơi cỏ xanh mơn mởn, rải rác bóng dáng con và gia súc.
Cố Nghi nghĩ chính là ngay lúc , ngay nơi đây, thảo nguyên .
Chân trời thấp thoáng những ngôi thưa thớt bên ánh trăng mờ, khi hoàng hôn lặn xuống, sắc cam rực rỡ của ánh chiều tà cũng chợt tan biến..
Cáp Mộc Nhĩ nhóm một đống lửa, đang nướng con thỏ mà ông b.ắ.n hạ. Mùi thơm của mỡ hòa với mùi thịt lan tỏa khắp nơi.
Cố Nghi nuốt nước bọt, suốt mấy tháng qua cô chỉ ăn bánh, ăn đến mức gần như thể xếp một vòng quanh Hà Lạc điện, cô thật sự phát ngán . Bây giờ ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt , bụng cô thành thật kêu lên òng ọc.
Cáp Mộc Nhĩ lạnh lùng cô, Cố Nghi nở một nụ ngượng ngùng nhưng vẫn giữ lễ.
Cáp Mộc Nhĩ liếc qua tiếp tục nướng thịt thỏ.
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi nuốt nước bọt, thử : “Ta đói .”
Cáp Mộc Nhĩ trừng mắt cô, nhưng dùng d.a.o bạc cắt một miếng thịt thỏ nướng giòn ném sang cho cô.
Cố Nghi vội vàng chụm hai tay đỡ lấy miếng thịt nóng hổi, thổi phù vài cái nhét miệng, nóng đến mức thở phù phù.
Cáp Mộc Nhĩ liếc qua khinh thường một tiếng.
Cố Nghi tính toán thời gian, đợi một khắc mới lên tiếng : “Ta giải quyết nhu cầu cá nhân, ngươi nới dây trói cho một chút .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-267-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cáp Mộc Nhĩ kiên nhẫn cô, mặt mày chù ụ, đó tiến đến nới lỏng sợi dây tay cô : “Nhanh , nếu chạy, chân ngươi ở thảo nguyên chạy chẳng bao xa , khi còn gặp cả bầy sói.” Cố Nghi lời đe dọa đến thuộc lòng luôn .
Cô ngoan ngoãn gật đầu, bước đến bụi cỏ cách đó mấy chục bước, cô tháo thắt lưng váy, lấy cây trâm đỏ giấu trong đó , dùng hết sức lực, cuối cùng cũng bẻ viên tề mẫu châu đỏ như m.á.u đầu trâm , đó cô buộc thắt lưng giấu viên tề mẫu châu tay áo bên trái.
Cố Nghi bên đống lửa, Cáp Mộc Nhĩ ngước lên cô, cô bước đến mặt , để mặc ông trói hai tay . Cáp Mộc Nhĩ đó tự tiếp tục ăn thịt thỏ.
Cố Nghi trở bãi cỏ bên cạnh, mắt chằm chằm túi nước treo yên ngựa.
Thấy ánh mắt cô, Cáp Mộc Nhĩ bực bội bảo: “Đi lấy túi nước cho .”
Cố Nghi vẻ đáng thương: “Ta cũng khát .”
Cáp Mộc Nhĩ hừ lạnh: “Đi lấy ngay !”
Cố Nghi dậy đến ngựa, hai tay nâng túi nước nhanh chóng ngoái Cáp Mộc Nhĩ, khó nhọc vặn mở nắp túi, lưng về phía Cáp Mộc Nhĩ uống vài ngụm.
Cáp Mộc Nhĩ thấy , lạnh giọng quát: “Uống đủ ?”
Cố Nghi gật đầu, khi đóng nắp bạc , cô nhanh chóng dùng hai ngón tay khéo léo bỏ viên tề mẫu châu trong tay áo túi nước.
“Bõm” một tiếng nhỏ khiến cô run tay, cô vội vàng lắc túi nước vài cái, tiếng nước róc rách vang lên.
Cố Nghi bước đến đưa túi nước cho Cáp Mộc Nhĩ, khẽ: “Nước còn cũng chẳng còn nhiều.”
Cáp Mộc Nhĩ nhận lấy nhưng uống.
Trong lòng Cố Nghi hồi hộp lo lắng, viên tề mẫu châu dù thể tan trong nước, nhưng cô cần bao lâu mới phát huy tác dụng, nếu liều lượng đủ thì liệu khiến ông mê man , mà nếu nhiều quá thì liệu khiến cô vô tình hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t Cáp Mộc Nhĩ ?
Cáp Mộc Nhĩ đầu quan sát kỹ sắc mặt cô, Cố Nghi nở nụ giả tạo.
“Ngươi sợ đến Vương Đô sẽ thể trở về ?” Cáp Mộc Nhĩ hỏi.
Đại vương Đan Thát nổi tiếng tàn bạo, hơn nữa là kẻ háo sắc, các hoàng tử khác cũng chẳng khá hơn là bao.