Phía là Tiêu Luật.
Người của sứ đoàn Đan Thát cũng cưỡi ngựa.
Tiêu Diễn đầu thì thấy Cố Nghi cạnh hàng rào gỗ.
Cố Nghi thấy gì đó với Tiêu Luật thúc ngựa tới.
Hai cách bởi hàng rào gỗ, Tiêu Diễn ngẩng đầu trời cao mây bay, dặn dò: “Giữa trưa nàng nhớ đến chỗ bóng râm mà nghỉ.”
Cố Nghi khẽ : “Thần chúc bệ hạ khởi đầu đại thắng.”
Hôm nay khu rừng, hai bên sẽ chia thành hai đội để đánh một trận mã cầu.
Tiêu Diễn gật đầu, Cố Nghi siết chặt dây cương: “Vậy thần đua ngựa đây.”
“Đi .”
Cố Nghi đầu ngựa , còn ngoái đầu thêm nữa mới thúc ngựa rời .
Tiêu Diễn cảm thấy hôm nay Cố Nghi phần kỳ lạ, nhưng thể rõ lạ ở chỗ nào.
Trên khu rừng, tiếng tù và vang lên, cung nhân mang gậy và bóng sân.
Tiêu Diễn nghĩ ngợi nhiều, chỉ đành trở .
Mặt trời lên tới đỉnh.
Quan trông ngựa cưỡi ngựa đến ngựa của Cố Nghi: “Nhu tần nương nương, cuộc đua ngựa chuẩn xong, mời nương nương theo nô tài.”
Cố Nghi theo đến điểm xuất phát của cuộc đua.
Các nữ quyến sẵn sàng, hơn hai mươi . Cố Nghi quanh thì thấy Triệu Uyển và Đa Châu đều mặt.
Trước mắt là bãi cỏ bằng phẳng, càng về phía xa, con đường ngoằn ngoèo lên núi dần hiện .
Quan trông ngựa cầm một lá cờ xanh, cao giọng tuyên bố: “Cuộc đua ngựa hôm nay, ai giành dải lụa đỏ cây thông xanh giữa lưng núi sẽ thắng.”
Lời dứt, phất lá cờ xanh, mấy con ngựa đồng loạt phóng như tên bắn.
Đa Châu đầu, còn đầu Triệu Uyển với ánh mắt khiêu khích.
Trong các nữ quyến thiếu những giỏi giang, quen thuộc khu rừng , thấy thế liền nhanh chóng bẻ cương ngựa, men theo con đường dốc để lên phía .
Đó là một con đường tắt núi, thể giúp nhanh chóng lên đến lưng chừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-255-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Giữa rừng cành lá chằng chịt, đường tắt chân ngựa dọn dẹp , cây cỏ rậm rạp, đá núi lởm chởm.
Người cưỡi ngựa cần cẩn thận hơn.
Đa Châu khẽ hừ một tiếng, liền vung roi thúc ngựa theo.
Triệu Uyển Đa Châu làm bẽ mặt vài , trong lòng sớm kìm nén cơn giận, liền theo sát ngựa của Đa Châu.
Ngựa băng xuyên qua rừng cây, Đa Châu lớn lên lưng ngựa, tuy quen thuộc địa hình như những khác nhưng kỹ thuật của cô xuất sắc, chẳng mấy chốc vượt lên dẫn đầu. Bốn bề đều là cây cao ngút ngàn, cô cố ngẩng đầu nhưng vẫn thấy cây thông xanh nơi treo dải lụa đỏ giữa lưng núi.
cô thể bận tâm đến điều đó, vì phía đuổi sát. Đa Châu dùng lực kẹp bụng ngựa, thúc ngựa lao lên núi.
Triệu Uyển chịu thua, ánh mắt chăm chăm dõi theo bóng áo đỏ phía .
Cô để ý rằng, xa phía , Cố Nghi vẫn luôn theo sát.
Mê Truyện Dịch
Bởi vì Đa Châu dẫn đầu, ba con ngựa của ba dần tách khỏi nhóm còn , sâu trong rừng.
Đa Châu đầu Triệu Uyển đang cố gắng thúc ngựa đuổi theo với ánh mắt đắc ý, vung roi, vó ngựa càng thêm nhanh.
Hai phía sớm rời khỏi vị trí định của cây thông xanh, nhưng Triệu Uyển vẫn kiên trì đuổi theo Đa Châu ngừng.
Tính cách của nữ chính quả nhiên là một bướng bỉnh và hiếu thắng.
Giữa rừng bỗng truyền đến một tiếng cánh vỗ, Cố Nghi ngẩng đầu thấy một chấm đen thoáng qua giữa bóng xanh xa xa.
Cô vội vàng kẹp bụng ngựa, thúc ngựa đuổi theo.
Triệu Uyển thấy Đa Châu phía đột ngột cúi thấp , trong lòng cảm thấy bất an. Mấy mũi tên lông đen bất ngờ từ trong rừng b.ắ.n , nhắm thẳng đầu ngựa. Hai mũi tên thấp hơn nhanh b.ắ.n trúng chân ngựa.
Con ngựa chân Triệu Uyển đột ngột chúi xuống, nhưng chân cô vẫn đang buộc chặt dây da bàn đạp, nhất thời thoát . Cô hoảng sợ toát cả mồ hôi, vội vàng cúi , đưa tay tháo dây bên bàn đạp.
Bên tai tiếng vó ngựa dồn dập, cô chỉ cảm thấy một bên chân bỗng nhẹ bẫng, ngoái đầu thì thấy Cố Nghi đuổi kịp từ lúc nào, nhanh tay tháo dây da bên cho cô .
Triệu Uyển kinh ngạc nhưng dám ngừng tay, giật mạnh vài , ngón tay rớm m.á.u mới kéo đứt dây da, vội vàng nhảy xuống ngựa: “Sao cô ở đây?”
Cố Nghi ghì chặt dây cương, chiếc giày gấm khẽ động, để lộ một bàn đạp trống: “Lên đây!”
Triệu Uyển dám chần chừ, bước lên bàn đạp, lưng Cố Nghi.
Cố Nghi định đầu ngựa thì một con đại bàng đen từ rừng lao xuống, nhắm thẳng đầu cô khiến cô giật , vội kéo dây cương để né tránh.
lúc đó, mấy đàn ông cao to mặc áo đen từ trong rừng nhảy , tay giương cung và nỏ nhắm ngựa của Cố Nghi.