Ghen với chính , cũng hiếm gặp thật.
Cô tròn xoe mắt , chân thành : “Trong lòng thần xưa nay chỉ bệ hạ, thần nguyện thề trời xanh! Tuyệt đối hai lòng!”
Tiêu Diễn nắm lấy tay cô, ánh mắt khẽ rủ xuống, như tự giễu: “Trẫm tin nàng.”
Cố Nghi chột , thêm: “Bệ hạ xưa nay trong lòng thần luôn là nhất trong thiên hạ. Bệ hạ tâm tính kiên cường sát phạt quyết đoán, thiên hạ nhất định sẽ thái bình, bệ hạ nhất định thành một minh quân đời đời ca ngợi!”
điều Tiêu Diễn lúc thế: “Còn gì nữa?”
Cố Nghi ngập ngừng, thấy đôi mắt hoa đào nâu thẫm của đang chằm chằm cô, bóng dáng cô hiện lên trong mắt , khiến cô bối rối. Thế nhưng, ánh kỳ vọng trong mắt hiện rõ mồn một.
“Những điều hoàng thượng đối đãi với thần , thần đều ghi nhớ…”
Tiêu Diễn nâng tay ôm cô lòng: “Nếu , hôm nay vì nàng buồn đến thế? Chỉ vì một Đào Giáp mà khiến nàng đau lòng đến ư?”
Cố Nghi khựng , nhỏ giọng : “Đào Giáp đến tuổi xuất cung , thần giữ cô , vô tình làm lỡ duyên lành của cô .”
Vòng tay Tiêu Diễn siết nhẹ: “Nàng tin trẫm? Không chịu thật?”
“Thần đương nhiên tin bệ hạ.” Cố Nghi khan.
Tiêu Diễn chợt cảm thấy cô như một con trai ngậm chặt miệng, cũng dây dưa cô nữa: “Nàng Đào Giáp từng là nô tì cũ của Tiêu Hoành từ bao giờ?”
“Bệ hạ… từ bao giờ thế?”
“Khi nàng dẫn theo Đào Giáp trong chuyến tuần du phương Nam thì trẫm …”
Chuyện Đào Giáp từng ở Đông cung khó điều tra, nhưng ngờ Tề Thù sắp đặt từ buổi tuyển tú, để Đào Giáp ở bên cạnh Cố Nghi. Có lẽ ngay cả Tề Thù khi tính kế cũng ngờ rằng, Cố Nghi cuối cùng thực sự đến bên .
Quả nhiên từ lâu.
Cố Nghi vùi mặt hõm cổ , Tiêu Diễn hỏi: “Nàng vội đưa Đào Giáp xuất cung như thế, là sợ trẫm g.i.ế.c cô ?”
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi nhắm mắt , im lặng gì.
Tiêu Diễn khẽ thở dài: “Nàng thì trẫm sẽ giết. Người rời cung, cần vì đó mà đau buồn nữa.”
Cố Nghi thông minh nhưng lòng quá mềm yếu. Người mềm lòng trong cung phần nhiều là đa sầu đa cảm, tệ hơn khi còn sẽ mất mạng.
nếu Cố Nghi mềm lòng thì cô cũng còn là Cố Nghi nữa. Thế nhưng thực lòng cô hao tâm tổn sức vì những tranh đấu chốn cung đình .
Cố Nghi vẫn vùi đầu n.g.ự.c như một chú đà điểu, áp má hõm cổ ấm áp của , chỉ cảm thấy bàn tay vuốt nhẹ qua tóc cô vuốt dọc theo sống lưng, tựa như đang lặng lẽ trấn an cô.
Bên tai chỉ Tiêu Diễn nhẹ giọng : “Nàng cùng trẫm sinh một đứa con ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-232-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Hai tay Cố Nghi chợt ôm chặt lấy eo , kiềm nén cảm xúc cuộn trào trong lồng ngực, cô thể ngẩng đầu, cũng chẳng thốt nên lời.
Giọng Tiêu Diễn càng thấp, dịu dàng hỏi : “Được ?”
Tôi , nhưng … còn để lẻ loi một nữa…
Cố Nghi khẽ mấp máy môi, cổ họng nghẹn ngào, khóe mắt cay xè, cố kìm .
“Trẫm… trẫm sẽ đối xử với nàng…” Hắn gần như cầu xin .
Cố Nghi hít sâu vài , đợi một lúc mới ngẩng đầu, dịu giọng hỏi: “Thần hỏi bệ hạ, bệ hạ thích ánh lửa rực rỡ ngắn ngủi dòng suối êm đềm dài lâu hơn?”
Đôi mắt cô rời khỏi , trong đôi mắt hạnh của cô như hố mực đen tuyền lắng động, chuyển động, gương mặt ửng đỏ, thở phần gấp gáp.
Tiêu Diễn cô, mặt dù giọt lệ nào nhưng trong lòng vô cớ chấn động. Lúc Cố Nghi tựa như một ấm nước đang sôi, nóng đến mức nước trong đầy tràn, sắp dâng trào ngoài.
“Sao thế? Vì nàng hỏi ?”
Cố Nghi vẫn kiên quyết mắt : “Thần chỉ , bệ hạ cho .”
Tiêu Diễn từ mười sáu tuổi quân doanh, nơi chiến trường khói lửa mịt mù, hiệu lệnh vang vọng tứ phương.
Hắn liền đáp: “Đương nhiên thích sự oai nghiêm lộng lẫy của ánh lửa.”
“Được.”
Cố Nghi xong, nghiêng về phía , bất ngờ hôn .
Nụ hôn nóng bỏng, say đắm tột cùng. Tiêu Diễn còn đang choáng váng thì cô đè xuống, ngẩng lên liền thấy Cố Nghi ở thế , cô tự cởi y phục, vội vã cởi bỏ áo .
Tiêu Diễn: …
Đêm còn dài.
*
Sáng hôm , khi Cố Nghi tỉnh , cả đau ê ẩm, mỏi lưng, chân còn chuột rút. Cô xoay , một lúc lâu mới thể dậy .
Làm vẫn nên quá bốc đồng.
Đám cung nhân chờ bên ngoài thấy tiếng động liền nối đuôi .
Cố Nghi tắm xong, từ bình phong bước , tẩm điện dọn dẹp gọn gàng.