Tề Thù mệt mỏi ứng phó, cố gắng giữ nụ mặt hai, ba ngày liền cũng bắt đầu thấy khó chịu, chỉ với bên ngoài là cần yên tĩnh chép kinh, tiếp khách nữa.
Ngọc Hồ bưng khay điện: “Nương nương, mấy ngày nay mệt , nô tì tìm giúp dịu giọng, dùng để giải mệt ạ.”
Tề Thù uống một ngụm , lập tức cảm thấy cổ họng mát lạnh: “Có thêm bạc hà ?”
Ngọc Hồ gật đầu: “Mấy hôm nương nương nhiều quá nên giọng khàn . Ngoài bạc hà, Thái Y viện cũng cho thêm một ít dược liệu trong .”
Tề Thù uống xong một chén , từ tốn hỏi: “Mấy ngày , vết thương của Triệu phi nương nương ở Kiêm Hà điện khá hơn ?”
Ngọc Hồ thưa: “Người bốc thuốc ở Thái Y viện mỗi ngày vẫn đắp thuốc, lúc đỡ lúc . Nghe hoàng thượng cách mấy ngày đến thăm cô .”
Tề Thù châm chọc: “Có lẽ do nên vết thương mới mãi chẳng lành.”
Ngọc Hồ khẽ hỏi: “Nương nương cũng thăm ư?”
Tề Thù lắc đầu, mặc dù vụ án cũ của nhà họ Triệu đang ba Ti điều tra, nhưng cô lười nhác đáp: “Chẳng gì đáng để thăm cả.”
Ngọc Hồ thêm chén của cô : “Nô tì từ cung nữ Ngô Đồng ở Kiêm Hà điện.” Thấy Tề Thù tỏ vẻ nghi hoặc, cô liền giải thích: “Ngô Đồng vốn là cung nữ quét dọn ở Thái Vi điện, dùng bạc mới chuyển đến Kiêm Hà điện để hầu hạ Triệu phi nương nương.”
Tề Thù khẽ gật đầu, Ngọc Hồ thêm: “Ngô Đồng rằng nếu kỹ thì dung mạo của Triệu phi nào xinh bằng nương nương .”
Tề Thù xong như gió thoảng qua tai, để tâm: “Sắc sẽ già , dù đến mấy thì gì mà quan trọng.” Bỗng cô nhớ đến khác, bèn hỏi: “Nhu tần nương nương ở Hà Lạc điện, khi hoàng thượng hồi cung thì đến thăm cô ?”
Ngọc Hồ nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát: “Người của Điển nghi cục hoàng thượng chỉ đến thăm một . Cùng là tháp tùng hoàng thượng trong chuyến tuần du phương Nam, lẽ vẫn là Triệu phi nương nương lợi hại hơn…”
Tề Thù chỉ nhạt, gì, chợt Ngọc Hồ : “Hôm nay nô tì ngang Ti bạc ti, cung nữ cấp một Đào Giáp hầu hạ bên Nhu tần nương nương sắp xuất cung, hiện rút khỏi danh sách cung nữ trong cung . Nghe Đào Giáp cũng mười chín tuổi, cũng đến tuổi xuất cung.”
Tề Thù nắm chặt chén trong tay: “Sao? Hôm nay xuất cung ư? Gấp gáp ?”
Ngọc Hồ nghiêng đầu đáp: “Nô tì cũng hỏi kỹ, việc loại khỏi danh sách cung nữ ở Ti bạc ti xử lý mấy ngày , lẽ ngoài mùa xuân, để còn kịp năm nay xem mặt, sớm lấy chồng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-229-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tề Thù trấn tĩnh , nhẹ nhàng đặt chén xuống: “Ngươi rảnh thì hỏi thử xem, rốt cuộc là thế nào? Vì lý do gì mà cung nữ đó xuất cung?”
Ngọc Hồ trong lòng tuy hiểu, thấy cô vẻ nghiêm trọng cũng dám hỏi thêm, chỉ khẽ lời.
Mặt trời phía tây đang dần lặn xuống.
Đa Lạc bóng đang quỳ ngoài cửa điện mà cảm thấy khó xử, cô quỳ gần hai canh giờ .
Đa Lạc thể khuyên nổi, bèn cắn răng trong điện, thấy Nhu tần nương nương đang bên bàn gỗ, ngập ngừng : “Nương nương, Đào Giáp tỷ tỷ vẫn chịu , vẫn đang quỳ bậc thềm ngoài chính điện. Nương nương… nên gặp tỷ một chăng?”
Mê Truyện Dịch
Đào Giáp quỳ ngoài cửa điện, đầu gối đau như kim châm, tê rần, những viên sỏi nhỏ đất làm rách cả lớp váy và da thịt ở đầu gối, nhưng cô vẫn cố nén đau, chịu dậy.
Trước mắt cô thoáng qua bóng , Đào Giáp ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy hy vọng tắt lịm.
Đa Lạc nhanh chóng bước đến mặt cô , gọi: “Đào Giáp tỷ tỷ.”
Đào Giáp mím môi gì, cô quỳ nắng lâu đến nỗi đôi môi khô nứt.
Đa Lạc thở dài: “Đào Giáp tỷ tỷ mau lên , giờ cũng sắp đến giờ Dậu ba khắc . Hôm nay tỷ lấy sổ danh tịch xuất cung nữa, nếu còn chậm trễ thì của Cung chính ti sẽ đến đấy…”
Đào Giáp cử động, vẫn lặp : “Không gặp nương nương, nô tì sẽ lên.”
Đa Lạc nhíu mày: “Đào Giáp tỷ tỷ dậy , nương nương sẽ gặp tỷ , nương nương… bảo chuyển mấy lời cho tỷ.”
Đào Giáp ngẩng đầu lên chằm chằm cô .
Đa Lạc nhẩm nhẩm trong lòng mấy , giờ cũng còn vấp nữa.
“Nương nương Đào Giáp tỷ tỷ đối với nương nương thực lòng, cũng trung thành. Những ngày tháng bên đây, tình cảm là giả…” Đa Lạc khịt khịt mũi: “ nương nương duyên phận giữa và Đào Giáp tỷ tỷ hết . Tỷ thông minh, khi xuất cung bạc mang theo, chắc chắn sẽ tìm một cuộc sống . Nương nương trong lòng tuy nỡ… nhưng cũng chỉ mong Đào Giáp tỷ tỷ hạnh phúc.”