Cố Nghi đưa phong bì cho Lục Triều.
Lục Triều nhận lấy, cân nhắc một chút, thấy nó khá nhẹ, thể so với thư từ các cung khác.
Cậu khỏi quan sát Cố Tài nhân kỹ hơn, quả đúng như sư phụ , Cố Tài nhân dường như chút lơ là. Nếu là trống kêu, nhất định dùng búa lớn để đánh.
“Khoái mã hôm nay , ba ngày sẽ thêm một chuyến, nô tài sẽ .”
Cố Nghi ngơ ngác, nữa hả?
Thấy nét mặt ngỡ ngàng của cô, Lục Triều ý nhắc nhở: “Tài nhân cần mỗi đều thư. Như Uyển Mỹ nhân ở Tú Di điện, cô khéo tay, làm cho bệ hạ một chiếc tua ngọc, nhiều nương nương, Mỹ nhân và Quý nhân khác cũng thêu khăn tay tặng. Tài nhân thể làm một vài món đồ nhỏ, tất cả đều tùy tâm ý của Tài nhân…”
Cố Nghi một nữa cảm nhận áp lực từ các phi tần khác.
Mê Truyện Dịch
Thấy cô im lặng, Lục Triều khẽ liếc , đổi chủ đề: “Chiếc vại nước trong vườn , đến tháng khi trời lạnh bảo cung nhân đặt một ít than đáy, nếu nước đóng băng thì lũ cá nhỏ sẽ c.h.ế.t hết.”
Nghe , Cố Nghi cũng cúi xuống chiếc vại, gật đầu: “Cảm tạ Lục công công lo lắng. Đến mùa đông, sẽ mang lũ cá nhỏ trong nhà, nuôi trong bể nhỏ.”
Lục Triều gật đầu, : “Tài nhân thật lòng nhân từ.” Dừng một lát, : “Chiếc vại sâu, mùa đông đường đóng băng, Tài nhân cẩn thận khi , đây cũng ít trượt chân ngã xuống nước.”
Cố Nghi hiểu , thầm nghĩ đến câu chuyện Tư Mã Quang đập vỡ vại nước.
Lục Triều thấy Cố Tài nhân tỏ vẻ hiểu, liền nhẹ : “Đào Giáp hầu hạ Tài nhân bấy lâu, hẳn là cũng kể chuyện . Đào Giáp sợ nước là vì hồi nhỏ cô từng ngã một chiếc vại nước.”
Trong lòng Cố Nghi thoáng giật , cô Đào Giáp sợ nước, nhưng từng đến nguyên nhân . Tuy nhiên, cô cố kìm nén sự ngạc nhiên, nhẹ nhàng hỏi: “Lục công công tận mắt chứng kiến chuyện ?”
Lục Triều gật đầu, nhớ : “Thưa Tài nhân, năm đó nô tài và Đào Giáp cùng làm công việc quét dọn trong ngự hoa viên. Lúc đó cô mới tám tuổi, mà ngự hoa viên vốn khắc nghiệt, làm khó dễ mới, suốt ngày sai Đào Giáp lấy nước từ vại. khi đó cô còn thấp hơn cả chiếc vại, nên leo lên một cái ghế nhỏ để múc nước. Ai ngờ ghế đó đặt ngoài trời lâu ngày, đóng một lớp băng. Đào Giáp trượt chân, “bõm” một tiếng ngã xuống vại nước, đầu cô lập tức chìm trong làn nước lạnh buốt.”
Cố Nghi thấy ngừng giữa chừng, liền vội vàng hỏi tiếp: “Rồi nữa?”
Lục Triều thở dài, tiếp tục: “May mà lúc đó một quý nhân ngang qua ngự hoa viên, vội vàng cứu Đào Giáp khỏi bể. Khi cô kéo lên, thở yếu ớt, lạnh cứng như băng. Hôm đúng là nguy hiểm, nếu trễ thêm một chút, Đào Giáp qua khỏi …”
Nghe đến đây, trong lòng Cố Nghi cảm thấy cay đắng, ngạc nhiên, nhưng vị quý nhân đó là ai…
Cô hỏi, nhưng mãi đến khi Lục Triều rời , vẫn thể hỏi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-162-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Nếu Lục Triều rõ, lẽ đó là một vị quý nhân tiện nhắc đến.
Cố Nghi vô thức nghĩ đến Tiêu Hoành.
*
Sau giờ Ngọ, hai kỵ binh cưỡi ngựa xuất phát từ cửa Chu Tước, chạy thẳng đến Ô Sơn.
Khi khỏi cổng thành, đường chính chia bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc.
Biệt cung Ô Sơn ở phía Bắc từ ngã rẽ , còn tuyến đường đào tẩu của Lưu Thái phi chạy về phía Nam.
Ngày hôm đó, Lưu Thái phi một mặc áo xám bắt . Nhìn thấy dù năng gì, bà vẫn đoán chắc rằng đây là Tiêu Luật phái tới cứu .
Người áo xám đốt cháy Đàm Nguyên Đường, đó cùng bà ẩn náu trong cung vài ngày, cố gắng chờ đến ngày 24, khi “ dọn dẹp” xuất cung. Cả hai trốn trong một thùng phân và rời khỏi cung qua cổng nhỏ phía Tây.
Lưu Thái phi bao giờ chịu khổ đến như .
Trên đường chính, họ cấp tốc thêm nửa tháng, ngày đêm ngựa dừng vó, khó khăn lắm mới tránh các trạm kiểm soát dọc đường, cuối cùng cũng phủ Thanh Châu.
Bà gầy rộc cả .
Trịnh Tuy dẫn đến ngoài Dương Thành để đón bà .
Người áo xám thấy Trịnh Tuy liền lập tức ngoan ngoãn ngựa của .
Lưu Thái phi thấy khoác áo giáp vàng, cưỡi ngựa cao lớn, bên hông đeo thanh trường đao, uy nghi vô cùng.
Bà sững , nhưng nét mặt biểu lộ gì, : “Trịnh tướng quân, lâu gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?”
Trịnh Tuy xuống ngựa, chỉ chắp tay hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến Thái phi.”
Lưu Thái phi yếu ớt: “Mong Trịnh Tướng quân nhanh chóng dẫn gặp Luật nhi.”