Nếu Lưu Thái phi thật sự của Tiêu Luật cứu , e rằng phận bà sẽ nguy hiểm.
Nếu bản Lưu Thái phi quyết định sống c.h.ế.t thì ở trong cung vẫn là an nhất. Tiêu Diễn sẽ cố tình hại bà , giữ mạng bà mới là con bài quan trọng. Một khi rời khỏi cung, Lưu Thái phi c.h.ế.t sẽ nhiều vô kể.
Cố Nghi cúi đầu im lặng, buồn bực suy nghĩ, để ý đến đang tới phía .
“Cố Tài nhân, lâu gặp, suýt chút nữa nhận .”
Giọng điệu quen thuộc mang mùi cung đấu .
Cố Nghi ngẩng đầu lên, quả nhiên là Vương Quý nhân của Tú Di điện lâu gặp.
Vương Quý nhân thấy đầu Cố Nghi tuy còn hoa điền, nhưng cài một đôi trâm hoa mai bằng ngọc đỏ quý giá, phẩm chất tầm thường, liền : “Cố Tài nhân đêm qua sủng, kịp lời chúc mừng. Tài nhân quả thật ngoài sức tưởng tượng, cứ tưởng dời đến Tây Uyển , ai ngờ còn cơ hội gặp bệ hạ nữa chứ.”
Cố Nghi cúi hành lễ, ngoan ngoãn đáp: “Vấn an Vương Quý nhân. Quý nhân quá khen, chỉ là may mắn hơn một chút mà thôi, lẽ bệ hạ thấy đáng thương… Chỉ là đêm qua bất ngờ xảy hỏa hoạn, bệ hạ cũng nán lâu.”
Nghe , trong lòng Vương Quý nhân cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Mê Truyện Dịch
Vương Quý nhân thở dài một : “Đêm qua thấy phía Tây đỏ rực cả bầu trời, vẫn rốt cuộc là chuyện gì, sáng nay mới là Đàm Nguyên Đường bốc cháy. Không Thái phi nương nương bình an …”
Cố Nghi im lặng đáp, chỉ Vương Quý nhân tiếp: “Trung thu cũng sắp đến , trong cung xảy chuyện như thế, hẳn là bệ hạ phiền lòng lắm…”
“Vương Quý nhân, hôm nay dạo trong vườn …”
Vừa thấy giọng , nét mặt Vương Quý nhân thoáng cứng , đầu , quả nhiên là Thục phi nương nương.
Cô vội cúi hành lễ: “Thỉnh an nương nương.”
Cố Nghi cũng vội cúi chào theo: “Thỉnh an Thục phi nương nương.”
Thục phi lướt qua hai , mỉm : “Đứng lên .”
Cô kỹ bên cạnh Vương Quý nhân, thấy cô yên tại chỗ, tuy mang trang sức cấp bậc Mỹ nhân nhưng mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển, dáng vẻ tự nhiên, đôi mắt trong trẻo.
“Đây hẳn là Cố ở Bình Thúy cung…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-156-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi cúi đầu, mỉm : “Bẩm nương nương, chính là thần .”
“Quả nhiên xinh . Giữa tỷ chúng , cần câu nệ.”
Cố Nghi ngẩng đầu , đánh giá Thục phi một lát.
Dung mạo vẫn kiều diễm, nhưng dường như phần tiều tụy, gò má hóp , đầy đặn như cô vẫn nhớ, lộ rõ xương gò má cao.
Thục phi sang Vương Quý nhân, mỉm : “Bức tranh Hội Trà mà dâng lên mấy ngày , bổn cung thích. Bức tranh vốn khó tìm, Thái hậu đây cũng yêu thích, nhưng mãi tìm . Không dùng cách nào mà .”
Vương Quý nhân thấy Thục phi hiếm khi ôn hòa như , liền mỉm đáp: “Được nương nương thích, thần vui mừng. Bức tranh là do phụ thần ngẫu nhiên khi tuần du ở Quận Thương, quả là kỳ duyên.”
Thục phi khẽ hai tiếng: “Phụ của Vương Quý nhân thật may mắn.” Cô im lặng một lát từ tốn : “Lúc bức tranh dâng lên, bổn cung tình cờ ở trong Thái Vi điện, nên thưởng cho cung nữ mang tranh đến. Nay gặp , bổn cung sẽ thành tâm ý .” Vừa , cô vẻ định gọi Ngọc Hồ.
Vương Quý nhân thở dài một : “Nương nương cần bận tâm, thật sự đáng để thưởng cho cung nữ đó . Hơn nữa, cung nữ Hoa Hòe hiện giờ cũng còn hầu hạ ở Tú Di điện nữa.”
Cố Nghi trong lòng thầm căng thẳng, thấy Thục phi lộ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Tại ?”
Vương Quý nhân thở dài: “Nói thì đều tại cung nữ phúc mỏng. Ti chánh ti phái đến báo, rằng cung nữ vô tình ngã xuống giếng, đập đầu thương, trở nên rằng, giống như điên loạn. Vì thể hầu hạ khác nữa nên đành đưa khỏi hoàng cung.”
Thục phi chậm rãi lắc đầu: “ là phúc mỏng…”
Cố Nghi lặng một bên gì, nhưng cô những lời của Ti chánh ti chỉ đúng một nửa.
Hoa Hòe rõ ràng hề ngã xuống giếng, nhưng cô chắc liệu Hoa Hòe thật sự còn nữa .
Dù thì hôm , cô kịp đợi Hoa Hòe tỉnh đưa . Cô nhớ rằng Hồ Y chính Hoa Hòe khác ép uống thuốc, lẽ nào thực sự cô câm ư?
Ánh mắt Cố Nghi liếc về phía Tề Thù, trong lòng khỏi thầm thở dài.
Haiz.
Sau vài câu xã giao, Thục phi hồi cung, ba bèn tản .