Trong phòng tối tăm vô cùng, đến mức thể thấy gì. Tuy , ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu lúc lúc , vang lên từng hồi.
Cố Nghi thể ngủ , dám cử động mạnh. Cô chỉ nhẹ nhàng chớp mắt, dần dần quen với bóng tối, hình bóng Tiêu Diễn bên cạnh cũng dần hiện rõ trong màn đêm.
Cô mở mắt, bỗng thấy trở , mặt về phía cô. Khoảng cách gần đến mức cô thể thấy cả thở của .
Cố Nghi hít một , cố gắng rõ hơn. Thấy đôi mắt vẫn khép hờ, cô mới từ từ thở , lo sợ sẽ đánh thức .
Cô nhắm mắt , cố gắng ngủ, nhưng một lúc lâu , vẫn thể nào chợp mắt.
Tiêu Diễn như một ngọn núi sừng sững, khiến thể nào bỏ qua .
Mặc dù trong phòng đá lạnh, nhưng nóng từ vẫn tỏa xung quanh, giống như một lò lửa.
Cố Nghi chỉ đành nhẹ nhàng kéo chăn , để tứ chi ngoài chăn cho mát.
Ánh trăng dần lên đỉnh, một chút ánh sáng nhạt hắt phòng.
Không còn rèm lụa che phủ, rèm châu thủy tinh phản chiếu ánh trăng trở nên sáng rực.
Cố Nghi thực sự hiểu nổi suy nghĩ của Ti trân ti khi làm tấm rèm châu . Treo giường làm tỉnh giấc vì tiếng động thì cũng là làm họ choáng váng vì ánh sáng lấp lánh.
Sao treo tấm rèm thủy tinh ở đây? Chẳng lẽ là để khi mấy Quý nhân cử động thì sẽ thấy tiếng ?
Cô chợt ngừng suy nghĩ, tự nhắc để trí tưởng tượng quá xa.
nhờ ánh trăng sáng, cuối cùng cô thể rõ khuôn mặt Tiêu Diễn.
Hắn dường như đang ngủ say, hàng mi dài khép , đôi mắt hoa đào kín mít, đuôi mắt cong, bên thái dương là một vết sẹo nhỏ mờ như vầng trăng khuyết. Cho dù Tiêu Diễn già , chắc chắn vẫn sẽ là một ông lão phong độ ngời ngời.
Tiêu Diễn bỗng nhiên cảm thấy thái dương đau nhói, cơn đau khiến mở mắt . Ánh trăng chiếu , thấy mặt. Người đang chằm chằm chớp mắt.
Đây là ai?
Hắn tỉnh dậy từ một giấc mơ, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Sau một lúc, mới nhớ đây là Bình Thúy cung, mặt là Cố Tài nhân.
Cô đang với đôi mắt hạnh sáng lấp lánh trong bóng tối, khi thấy tỉnh dậy, đôi mắt mở to, như thể bừng tỉnh.
Cô ấp úng : “Hoàng thượng… dậy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-152-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Trong lòng Tiêu Diễn dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Cố Tài nhân giống như đang nhưng cũng dường như đang .
Hắn do dự một lúc hỏi: “Nàng đang nghĩ… đến ai?”
Cố Nghi giật , cô ngờ rằng Tiêu Diễn mới thức dậy nhạy bén như , môi cô khẽ động, bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên từ bên ngoài tẩm điện.
Tiêu Diễn nhanh chóng vén chăn, lật dậy, tiếng rèm châu kêu leng keng vang lên.
Hắn khỏi điện, dừng mái hiên, quanh thấy Bình Thúy cung vẫn bình yên, nhưng một cung điện khác cách đó xa ở phía tây bốc cháy dữ dội. Lửa đỏ ngút trời, khói đen bốc lên cuồn cuộn.
Đó là Đàm Nguyên Đường.
Hai ám vệ vội vàng chạy tới, quỳ xuống báo cáo: “Hoàng thượng, Lưu Thái phi bắt !”
Mê Truyện Dịch
Tiêu Diễn liền hai tiếng: “Tiêu Luật …” Sau một lúc im lặng, tiếp: “Dập lửa, phong tỏa Cửu môn, đợi đến sáng bắt tên trộm.”
Hắn xong liền bước xuống bậc thềm, về hướng tiền điện.
Lúc mới chỉ là giờ Dần.
Mặt trăng bầu trời tròn vành vạnh, đang vươn lên qua các cành cây từ từ dịch chuyển về phía Tây. Bên trong hành cung của Dương Thành ở phủ Thanh Châu vẫn đang vang vọng tiếng ca múa.
Trịnh Vương phi, nay trở thành Trịnh Quý phi, dẫn theo vài cung nữ, chầm chậm tiến về phía sảnh yến tiệc. Trên gương mặt cô ẩn chứa nụ , bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, các cung nữ im lặng theo .
Tối nay, hoàng thượng làm loạn nữa .
Nhờ tính tình Trịnh Quý phi hiền dịu nên mới đến khuyên giải, nếu là khác thì còn lâu họ mới quan tâm. Tiên Vương phi, , tiên Hoàng hậu Thận Vương lên ngôi hoàng đế ở phủ Thanh Châu thì đổ bệnh, chỉ trong thời gian ngắn qua đời.
Người đều cô thực là dọa chết, chỉ còn Trịnh Vương phi, nay trở thành Trịnh Quý phi luôn ở bên cạnh hoàng thượng.
Đi qua hành lang dài, tiếng nhạc ngày càng chói tai. Trịnh Quý phi bước điện, đôi mắt lá liễu như như giận về phía hoàng đế ngai vàng.
Tiêu Luật.
Dù ngai vàng, vẫn là nổi bật nhất giữa đám đông. Tiêu Luật giữa tựa như ánh , ánh trăng rơi giữa đất trời. Hắn tuyệt trần, ai sánh kịp.
Lúc , chỉ mặc một chiếc áo lụa màu trắng bạc, để lộ phần ngực, mái tóc dài buộc hờ, chỉ dùng một chiếc trâm ngọc xanh cài nghiêng phía đầu, uể oải ghế vàng, lơ đãng đám ca vũ sảnh.