Phải thật là sống ở Bình Thúy cung quả thực tệ chút nào. Không thỉnh an ai mỗi ngày, cũng cần lo lắng đến thăm, chỉ là thiếu đá lạnh nên nóng mà thôi.
Cô thở hổn hển quạt một hồi, Đào Giáp mới mang chậu nước phòng.
“Tài nhân dậy ? Nô tì lấy nước giếng về đây, lau một chút là mát ngay.”
Cố Nghi vén màn che dậy, thấy Đào Giáp thả chiếc khăn trắng chậu sứ vò nhẹ, mười ngón tay thon dài.
Cô nhận lấy chiếc khăn mát lạnh, một tiếng cảm ơn.
Sau giờ Thân, Cố Nghi cầm gậy đánh bóng sân luyện tập. Dù hôm qua chút rắc rối, nhưng việc luyện tập thể bỏ bê . Đây là cách nhanh nhất mà cô để tích lũy tiền bạc. Tất cả đều là vì bạc.
hôm nay cô tập luyện nhẹ nhàng hơn, tập trung đường của bóng, mười cú đánh chỉ một, hai cú là va tường gạch.
Tiêu Diễn im lặng bên ngoài bức tường đỏ của Bình Thúy cung, chỉ bên tai thỉnh thoảng vang lên những tiếng cốp cốp của quả bóng gỗ va tường đá.
là đang mải mê chơi đánh bóng thật.
Hắn đang một dạo bước ở Tây Uyển, vô thức đến đây, lặng ngoài tường cung Bình Thúy. Ngay cả bản cũng rõ tại .
Nếu nghi ngờ Cố Tài nhân thì khi thấy tiếng đánh bóng, lẽ rằng đêm qua cô hề dối, rời là xong. Thế nhưng vẫn yên tại đó, lặng lẽ chờ đợi lâu.
Không thấy cô, thấy giọng của cô, chỉ những tiếng đánh bóng vang lên từng đợt.
Thật là nực , thực sự là quá nực .
Tháng bảy, vài cơn mưa lớn, trời dịu mát hơn đôi chút.
Võ công công, tổng quản của Kính Sự phòng, cuối cùng cũng đợi đến ngày hoàng đế lật thẻ bài.
Mê Truyện Dịch
Trước đây, ông luôn háo hức chờ đợi ngày , ngóng trông từng giờ từng phút.
Hằng ngày, ông đều dùng tấm vải lụa mịn cẩn thận lau chùi những tấm thẻ bài bằng ngọc xanh biếc, dùng bột vàng để sơn và khắc chữ . nào cũng , ông hớn hở bước thất vọng trở , lòng đầy trống trải và buồn bã. Vì , vài ngày , Võ công công tham gia một vài buổi pháp hội, bắt đầu học theo Phật pháp, học cách buông bỏ chấp niệm trong lòng.
Ông bưng chiếc khay gỗ hoa lê mạ vàng, giơ cao qua đầu, từng bước nhỏ tiến điện.
Trong lòng thầm niệm: Buông bỏ chấp niệm.
Hoàng đế từ bậc thềm ngọc cúi xuống ông .
Võ công công quỳ gối, cung kính thưa: “Tham kiến bệ hạ.”
Hoàng đế khẽ cử động bước xuống bậc thềm ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-148-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Võ công công trong lòng mừng thầm, nhưng cố kiềm chế .
Buông bỏ chấp niệm.
Hoàng đế lướt mắt qua những tấm thẻ bài xếp ngay ngắn khay, đó bất ngờ đưa tay .
Hơi thở của Võ công công khẽ ngừng , chỉ cảm thấy trái tim như nhảy lên tận cổ họng.
Sự chờ đợi thật quá đỗi căng thẳng.
Thế nhưng, ông chỉ thấy những ngón tay dài của hoàng đế khẽ lướt qua tấm thẻ bài của Uyển Mỹ nhân ở Tú Di điện mà hề làm gì thêm nữa.
Buông bỏ chấp niệm.
Triệu Uyển, hậu duệ của Triệu Kiệt, chỉ là rõ cô quan hệ như thế nào với Triệu Kiệt.
Tiêu Diễn chau mày suy nghĩ. Nhà họ Triệu là một gia tộc danh giá, nổi tiếng trong giới sĩ lâm. Triệu Kiệt là một chính trực, hàng vạn sĩ tử kính trọng, cái c.h.ế.t của ông tuy kỳ lạ nhưng khiến danh tiếng càng thêm vang dội.
Ánh mắt Tiêu Diễn lướt qua tấm thẻ bài của Triệu Uyển, ở cuối khay, thấy tấm thẻ bài của Cố Tài nhân ở Bình Thúy cung.
Ngọc bích chạm khắc tinh xảo, chạm thấy mát lạnh.
Thấy hoàng đế im lặng một lúc lâu, Võ công công cảm thấy tuyệt vọng, định quỳ gối lui xuống.
Chợt một tiếng “cạch” nhỏ vang lên.
Hoàng đế bất ngờ lật thẻ bài.
Âm thanh đó là âm thanh êm dịu nhất mà Võ công công trong suốt hai năm qua, tựa như tiếng suối chảy róc rách trong rừng sâu.
Chấp niệm nếu thành hiện thực thì còn là chấp niệm nữa.
Tim Võ công công đập thình thịch như trống dồn, cổ họng nghẹn , miệng thốt lên: “Hoàng thượng thánh minh.”
Ông cúi , nhanh chóng rời khỏi điện, đó mới ngẩng đầu kỹ tấm thẻ bài khay.
Tấm thẻ bài của Cố Tài nhân ở Bình Thúy cung, đúng là một !
Vài ngày , những cơn mưa mùa hạ dồn dập trút xuống mạnh. Bình Thúy cung do lâu ngày tu sửa, viên ngói xanh mái gió thổi lật mất một nửa, khiến sảnh chính dột.
Đêm qua một cơn mưa lớn, Đào Giáp đành đặt một chiếc thùng gỗ sơn đỏ ở giữa sảnh, nước mưa rỉ từ lỗ hổng mái nhỏ từng giọt xuống.
Đào Giáp tức đến đỏ cả mặt: “Người của Xưởng thủ công quá đáng thật! Một tháng nay nô tì đến báo mấy , mà họ cứ đùn đẩy, đến nay vẫn thấy ai đến!”