Anh định kỹ , nhưng bóng dáng đó lẫn dòng , thấy nữa.
Chu Long mua vài tờ phong bì đỏ, cất trong áo đầu : “Ông chủ Cốc chọn vài món đồ gửi về cho nhà ?”
Ông chủ Cốc nhẹ: “Không cần , vài ngày nữa đường về sẽ qua Cừ Thành, lúc đó mua cũng muộn.”
Chu Long gật đầu: “Cừ Thành quả là một thành lớn, buôn bán nhộn nhịp, đúng là một nơi .” Sau một hồi suy nghĩ, ông : “Mấy ngày qua phiền Cốc trông coi đồn điền giúp . là gần Tết ở trông coi đồn điền bên ngoài thành cũng yên tâm hơn.”
Ông chủ Cốc đáp: “Chuyện nhỏ thôi mà. Lần đến Phủ Châu, cũng nhờ ông chủ Chu tiếp đón, Cốc mỗ mới chịu cảnh bữa đói bữa no.”
Chu Long chắp tay : “Ông chủ Cốc cũng nhiều giúp đỡ , đây đều là chuyện nên làm cả. Tối nay ông chủ Cốc cứ ở trong phủ, ngày mai cần đến đồn điền nữa.”
Ông chủ Cốc , mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Chết … Cốc mỗ quên mất chuyện , Cốc mỗ lỡ làm rơi chiếc túi thơm mang từ nhà ở đồn điền …”
Nghe , Chu Long hỏi: “Có vật gì quan trọng ? Nếu cần thì sẽ sai lấy giúp.”
Ông chủ Cốc đỏ mặt, ngại ngùng đáp: “Là chiếc túi thơm do vợ tự làm. Hôm nay là ngày cuối năm, cổng thành đóng sớm. Cốc mỗ thấy để sáng mai khi khởi hành, Cốc mỗ sẽ tự lấy .”
Chu Long ngẫm nghĩ : “Ngày mai chắc đoàn của Vương Viên ngoại lang sẽ đến giờ Ngọ, Cốc thể đến đó lấy cũng muộn.”
Ông chủ Cốc vỗ nhẹ lên vai Chu Long, : “Tất nhiên , thể làm trễ nải việc chính .”
giờ Ngọ.
Nhà họ Cố dọn sẵn bữa trưa, vì đang là dịp cuối năm nên món ăn vô cùng phong phú. Cố Nghi cuối cùng cũng thỏa nguyện thưởng thức món lẩu dê, khói trắng bốc lên, nước dùng sôi sùng sục, hương thơm ngào ngạt.
Nam nữ chia chỗ riêng, Cố Chiêu vì còn nhỏ nên ở hậu trạch. Cậu bên cạnh Cố Nghi, cũng mặc một bộ y phục đỏ giống như cô. Cố Nghi lén né tránh ánh mắt của , đưa cho một phong bao lì xì màu đỏ.
Cố Chiêu nhận lấy, mắt sáng lên, tươi và nhanh chóng cất ngực: “Đa tạ a tỷ…”
Cố Nghi , mắt cong cong, ước nguyện : “Sau học hành cho , a tỷ sẽ tặng thêm những món đồ mới lạ khác nữa.”
Cố Chiêu lắc đầu, năng như ông cụ non: “Học hành vì danh lợi, chỉ mong thẹn với lòng. Phu tử giảng về Khổng Mạnh, tìm đạo lớn, ngẩng đầu thẹn với trời, cúi xuống hổ với . Dù việc thể làm, vẫn làm mới xứng đáng với lương tâm, với bản chất con .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-131-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Được thôi…
Cố Nghi khẽ , bảo : “Ăn , ăn .”
Yến tiệc tại tiền sảnh kéo dài đến đêm, trăng thưa thớt. Gia nhân nhà họ Cố ở bên ngoài cửa đốt pháo, xác đỏ bay phấp phới, nổ tung khắp bầu trời. Gia nhân bắt đầu những lời chúc lành, Cố phu nhân lượt thưởng tiền, miệng ngớt, luôn miệng chúc: “Đại cát đại lợi, bình an vô sự.”
Triệu Uyển lưng Cố Nghi nửa bước, khẽ : “Chúc mừng Tiệp dư, năm mới vui vẻ.”
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi đầu, mỉm đáp: “Cũng chúc cô năm mới vui vẻ.”
Giờ Tý sắp đến, Cố Nghi phòng riêng.
Đào Giáp mang tới một bát thuốc an thần: “Phu nhân hôm nay mệt , Cố đại nhân và công tử còn đang uống rượu ở tiền sảnh, vẫn hết vui, dặn dò phu nhân cần chờ, uống thuốc xong thì nghỉ ngơi sớm…”
Bát thuốc là phương thuốc mà Đào Giáp xin từ Thái Y viện, suốt dọc đường về phía nam tới đây, cô đều ngủ ngon nhờ thứ thuốc . Cố Nghi nhận lấy uống, thuốc quá đắng mà chút vị ngọt từ cam thảo. Sau khi rửa mặt xong, cô xuống ngủ, một năm mới cứ thế mà trôi qua trong giấc ngủ.
*
Đến giờ Thìn, trong phủ nhà họ Cố, mùi thuốc pháo vẫn tan hẳn, ánh nắng đầu tiên của năm mới vẫn chiếu rọi.
Đào Giáp khoác chiếc áo choàng màu hạt dẻ, lặng lẽ né tránh các gia nhân đang quét dọn, nhẹ nhàng bước phòng của Cố Nghi.
Than bạc trong lò cháy gần hết, lửa chỉ còn leo lắt. Cố Nghi giường gỗ, cánh tay thò ngoài tấm chăn gấm, thở đều đều, ngủ sâu.
Đào Giáp khẽ đặt cánh tay cô trong chăn cúi lùi khỏi rèm che, quỳ xuống đất.
Cô thì thầm: “Nô tì tạ ơn Tiệp dư chiếu cố. Nô tì… suốt nửa đời chỉ sống đúng quy củ… Lần vì điện hạ, nô tì làm một điều trái lý lẽ…” Đào Giáp dập đầu: “Nô tì đây… Tiệp dư bảo trọng…”
Đến giờ Tỵ.
Tiêu Diễn và Vương Tử Bá hội ngộ ngoài Cố trạch, cùng cưỡi ngựa đến trang nhà họ Chu bên ngoài thành.