Chu Đình Hạc suy nghĩ một lát, cau mày đáp: “Phủ Thanh Châu vốn núi non tươi , nhưng nay cường hào nổi lên, Thận Vương chiêu binh mã, khắp nơi đầy khói lửa loạn lạc.”
Anh dứt lời, cả phòng lập tức im bặt, Cố Trường Thông và Vương Tử Bá cùng đặt ly xuống.
Tiêu Diễn bật lớn, chuyển hướng câu chuyện: “Chu thiếu công tử từng tham gia khoa cử ? Có ý định làm quan ?”
Chu Đình Hạc chậm rãi lắc đầu: “Tại hạ tự tài học nông cạn, giỏi văn chương, vẫn nên… làm một thương nhân tự do thoải mái hơn.”
Tiêu Diễn chỉ nhẹ, thêm gì. Chu Long liền dậy rót rượu cho : “Nào, mang thêm rượu lên, tối nay chúng nhất định vui hết !”
Đến giờ Hợi.
Lúc ngà ngà say, Chu Long vỗ vai Cố Trường Thông bên cạnh, khoác vai : “Cố đại nhân, lâu gặp, xa cách lâu, hơn nửa năm qua hai nhà chúng qua … Đều trách… trách Chu mỗ …”
Cố Trường Thông dù uống khá nhiều, cảm thấy choáng váng, nhưng đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo. Nghe thấy câu của Chu Long, trong lòng ông lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, vội vã đổi chủ đề: “Chu chưởng quỹ quá , quan và dân vốn dĩ một lòng, về việc cải cách thuế má của Phủ Châu còn nhờ Chu chưởng quỹ làm tấm gương cho phủ nha môn…” Ông liền thêm vài câu xã giao để lấp l.i.ế.m câu chuyện ban nãy.
Chu Long uống nhiều, trong lòng chỉ mấy câu tình cảm, ông xua tay : “Việc của Cố đại nhân giao phó, Chu mỗ nhất định sẽ lực giúp đỡ!” Nói xong, ông cũng dậy, cầm bát rượu lên, nhưng bất ngờ cúi đầu hành lễ với Cố Trường Thông: “Chuyện đây, Chu thị nhiều điều mạo phạm, mong Cố đại nhân rộng lòng bỏ qua…”
Cố Trường Thông thấy thế thì tim đập nhanh hơn, cũng vội dậy, đưa tay đỡ Chu Long: “Chu chưởng quỹ… những lời thật là…”
Chưa kịp hết câu, Chu Long vội vàng cúi đầu: “Cố đại nhân! Tất cả đều là của nhà họ Chu! Là do Đình Hạc phúc mỏng… xứng với tiểu thư nhà họ Cố! Đã phụ lòng sự giúp đỡ của Cố đại nhân, cũng phụ cả… tấm chân tình gửi gắm qua những lá thư của tiểu thư nhà họ Cố… Chu mỗ mặt nó xin Cố đại nhân…”
Ông còn xong thì Chu Đình Hạc lớn tiếng ngắt lời: “Đại bá!”
Chu Đình Hạc lập tức dậy đỡ lấy hình lảo đảo của Chu Long, cúi hành lễ: “Cố đại nhân, các vị đại nhân thứ , đại bá của say !”
Cố Trường Thông , cơn say của ông bỗng dưng tỉnh phân nửa, trán bắt đầu rịn những giọt mồ hôi mỏng. Tiêu Diễn đang ngay bên cạnh ông, nhưng ông thậm chí dám đầu .
Ông nuốt khan, gượng vài tiếng: “Chu chưởng quỹ say … chi bằng về nghỉ ngơi sớm thì hơn…”
Vương Tử Bá liếc mắt Tiêu Diễn, thấy gương mặt vẫn giữ nụ hiền lành như , nhưng nếu kỹ mới phát hiện đó chỉ là một lớp mặt nạ mỏng, trong ánh mắt hề niềm vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-127-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Vương Tử Bá dám lâu thêm, lúc mới Tiêu Diễn cất tiếng khẽ, chậm rãi hỏi: “Chu thiếu công tử và tiểu thư nhà họ Cố là quen cũ?”
Chu Đình Hạc lúc thể dối, cũng thể quanh co, liền gật đầu: “ , đây may mắn gặp mặt vài .”
Tiêu Diễn một tiếng, tay chống cằm, ngón trỏ khẽ vuốt nhẹ quai hàm, thẳng Chu Đình Hạc chớp mắt, hỏi: “Lời Chu chưởng quỹ về tấm chân tình gửi gắm qua những lá thư thật ?”
Chu Đình Hạc chậm rãi nhắm mắt , trong lòng đoán gần hết phận của đối diện, nhất thời nên trả lời thế nào.
Tiêu Diễn thu nụ , đầu hỏi Chu Long: “Chu chưởng quỹ xem?”
Dù Chu Long đang say nhưng cũng nhận bầu khí lúc chút bất thường. Ông lắc lư đầu, né tránh trọng tâm mà đáp: “Chỉ là mấy lời bông đùa thuở thiếu thời mà thôi… Công tử cần để tâm…”
“Lời bông đùa?” Tiêu Diễn về phía Chu Đình Hạc: “Chu thiếu công tử còn nhớ những lời bông đùa đó ?”
Hai tay của Chu Đình Hạc giấu trong ống tay áo nắm chặt .
Nhớ chứ, tất nhiên là nhớ.
Sậy lau khô héo úa tàn,
Sương sa trắng xóa phủ ngàn đồng hoang.
Ngược dòng tìm bóng thương,
Đường trắc trở, muôn phần gian nan.
Mê Truyện Dịch
Những tình cảm chân thành mà Cố Nghi gửi gắm qua bài thơ “Lau sậy”, tình ý ngày xưa của Cố Nghi, bao giờ quên.
Tiêu Diễn thấy im lặng, gương mặt lộ nét hoài niệm và tiếc nuối, trong lòng bùng lên một cơn giận dữ khó kìm nén.
Cố Nghi từng yêu , từng gửi gắm tình cảm qua thư từ cho . trớ trêu , hoa rơi ý, nước chảy vô tình nên Cố Nghi… mới cung…