Đã quá giờ Tuất, Tiêu Diễn và Cố Trường Thông vẫn về phủ.
Nữ quyến cùng Cố Chiêu đành tự dùng bữa tối.
Trở về phòng, Đào Giáp chuẩn sẵn nước ấm để cô tắm rửa, nhưng trong lòng Cố Nghi vẫn còn vương vấn chuyện ban ngày gặp Chu Đình Hạc, đến giờ vẫn thấy lo lắng. Cô với Đào Giáp: “Tối nay cần hầu hạ , ngươi cũng ngủ sớm .”
Đào Giáp liền : “Phu nhân chắc mệt ? Nô tì sẽ mang bát thuốc an thần đến. Từ lúc chúng đến Phủ Châu, loại thuốc thật sự hữu dụng.”
Cố Nghi gật đầu: “Ngươi , cần vội, để nguội một chút hãy mang đến.”
Đào Giáp lệnh và rời .
Cố Nghi rút chiếc trâm bạc cài bên tóc mai, châm thêm dầu ngọn đèn nến cạnh giường nghiêng lấy chiếc hộp đựng bảo vật bằng gỗ tử đàn giấu bên cạnh gối. Ở đáy của hộp một tờ ngân phiếu ép bên , cô lấy xem kỹ.
Đó là tờ ngân phiếu mệnh giá lớn, năm trăm lượng.
Theo cốt truyện, chuyến nam tuần của họ sẽ dừng ở bên ngoài phủ Thanh Châu của sông Lạc. Sau khi hồi cung, Triệu Uyển sẽ thăng tiến lên chức vị Tần, Lục cung từ đó chỉ còn như cho mà thôi.
Sau khi nhà họ Triệu lật án, Tiêu Diễn thậm chí sẽ vì Triệu Uyển mà giải tán bộ Lục cung.
Hiện tại, thời gian tuyến nam tuần đẩy sớm hơn, liệu các sự kiện đó diễn sớm hơn ?
Cô còn năm trăm lượng tiền mặt trong cung, cuộc sống phú bà bắt đầu thành hình .
Bây giờ, đường làm quan của cha Cố đang thuận lợi, nếu khó khăn thì chắc chắn ông cũng sẽ để cô rơi đường cùng.
liệu để cô tái giá …
Cố Nghi nghĩ đến đây, bất giác lắc đầu.
Chắc chắn là , là nữ nhân của hoàng đế, dù cho phép về nhà thì cũng ai dám cưới cô nữa.
Chỉ là hiện giờ nhà họ Cố vẫn còn ở Phủ Châu, nếu cô rời cung, chỗ ở Kinh thành, lẽ cô thể tìm một nơi thanh bình, non xanh nước biếc ở Phủ Châu để sinh sống…
Cốc cốc cốc.
Mê Truyện Dịch
Có tiếng gõ cửa nhẹ, ba tiếng gõ khẽ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Nghi.
“Ai ở bên ngoài thế?”
“A tỷ, là .” Bên ngoài là giọng của Cố Chiêu.
Cố Nghi liền cất tờ ngân phiếu hộp đựng bảo vật dậy mở cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-123-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Chiêu tay cầm một chiếc lò sưởi nhỏ bằng đồng, xích bạc kêu leng keng theo gió nhẹ, đưa đến cho Cố Nghi như đang khoe một bảo vật: “A tỷ, ban ngày a tỷ đêm qua trong phòng lạnh ? Đây là lò sưởi nhỏ trong phòng của , bình thường cũng dùng đến, chi bằng a tỷ lấy đặt trong phòng .”
Cố Nghi cầm lấy sợi xích bạc của chiếc lò, trong lòng cảm động, “Cảm ơn !” Rồi thấy vẫn mặc đồ của thư đồng như ban ngày, tóc vấn gọn gàng, cô bèn hỏi: “Muộn thế , tắm rửa nữa? Mau nghỉ ngơi .”
Cố Chiêu ngượng ngùng gật đầu, cúi hành lễ chạy .
lúc đó, Đào Giáp mang bát thuốc an thần đến, thấy liền : “Cố công tử gặp phu nhân chắc hẳn vui, nếu Cố công tử Kinh thì mấy, khi còn thường xuyên gặp phu nhân nữa…”
Cố Nghi thì khỏi thở dài: “Nếu thật sự như thì quá…” Nếu buộc xuất cung, chí ít cũng chỗ tạm trú ở Kinh thành.
“Phu nhân…”
Cố Nghi giật , về hướng phát tiếng.
Trời tối đen, ánh sáng mờ nhạt của hai chiếc đèn lồng treo hành lang, cô thấy hai bóng đang bước sân.
Tiêu Diễn khoác áo choàng đen phía , Cố Trường Thông theo , cách nửa bước.
Hai đến hiên nhà thì dừng .
Cố Nghi cúi hành lễ một lúc, lên tiếng: “Công tử mới trở về ?”
Tiêu Diễn khẽ gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Cố Trường Thông mặt ửng đỏ, cảm thấy chút ngượng ngùng. Vừa Tiểu Nghi tuy chỉ là vô tình , nhưng khó tránh khiến khác nghĩ rằng ông đang xin chức quan mặt hoàng thượng.
Ông cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiêu Diễn, thấy ánh mắt vẫn thản nhiên, dường như hề để tâm.
Ông liền : “Hôm nay giữa huyện Đường, đường gặp băng sương nên làm chậm trễ chuyến hồi phủ.”
Cố Nghi gật đầu.
Cố Trường Thông thấy thời cơ phù hợp, liền cáo lui: “Công tử sớm nghỉ ngơi, sáng mai giờ Thìn, mỗ sẽ cho đến gọi công tử.”
Tiêu Diễn mỉm , : “Làm phiền Cố Tri châu.”
Sau khi Cố Trường Thông rời , Đào Giáp nhẹ nhàng đặt bát thuốc an thần lên bàn trong phòng, cũng lặng lẽ rời khỏi gian phòng.
Cố Nghi thấy Tiêu Diễn bước phòng, ánh mắt đảo một vòng khắp nơi mới hỏi: “Đây là khuê phòng năm xưa của nàng ?”
Cố Nghi treo chiếc lò sưởi đồng lên giá đèn ba chân, cảm thấy bồn chồn, chỉ đáp nhẹ một tiếng “Ừm” nhanh chóng đổi đề tài: “Thiếp giúp công tử cởi áo choàng nhé.”