Triệu Uyển thu ánh mắt , khẽ cúi đầu, gật đầu đồng ý.
Cả nhóm vội vã xuống lầu, ngoài Trân Bảo các và lên xe ngựa.
Xui xẻo thật, dạo phố gặp bạn trai cũ.
Hứng thú nghỉ dưỡng của Cố Nghi dội tắt gần hết. Cô lớp đệm mềm trong xe ngựa, khỏi hít một thật sâu.
Hôm nay tùy tùng theo ngoài đều là gia nhân nhà họ Cố, chắc dám bàn chuyện lung tung, bậy bạ gì .
Cố Nghi do dự Triệu Uyển đối diện.
Triệu Uyển hiểu ý, liền : “Nghi tỷ tỷ yên tâm, chuyện hôm nay nhất định sẽ giữ kín miệng.”
Cố Nghi lắc đầu: “Vốn dĩ chuyện gì lớn lao, chỉ là một quen cũ mà thôi, A Uyển cần để tâm.”
Cô tự chuyện , nếu Tiêu Diễn cũng thì việc cô tự thú nhận vẫn hơn nhiều so với việc từ miệng khác, thêm mắm dặm muối, dẫn đến hiểu lầm. Huống chi cô đường đường chính chính, sợ điều tiếng gì. Cô thực sự mối liên quan đồng xu cắc bạc nào với Chu Đình Hạc cả!
Theo tính cách của Tiêu Diễn, nếu một phi tần nào dám ngoại tình, trồng cỏ xanh mướt đầu thì chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t ngay tức khắc, thậm chí thể liên lụy cả gia tộc.
Cô vất vả sống sót đến giờ, tuyệt đối thể vì một tội danh vu vơ mà rơi cảnh kết thúc thê thảm .
Trong lòng Cố Nghi hạ quyết định.
Xe ngựa về đến nhà họ Cố, Cố phu nhân thấy liền vội vã chạy đến, nhanh chóng bảo hầu lui ngoài, còn đích đóng cửa sổ chạm trổ duy nhất trong phòng.
Bà Cố Nghi thôi, vẻ mặt bắt đầu từ .
Hiểu , là đến để báo tin cho cô đây mà.
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi thẳng lưng ghế thêu, khẽ : “Mẹ, gì thì cứ đừng ngại.”
Biết mới thể sống sót đến cuối cùng.
Cố phu nhân quả nhiên thở một thật dài: “Tháng Chu Đình Hạc từ Thanh Châu trở về, nghĩ liệu trùng hợp gặp con trong chuyến , ngờ sợ điều gì thì điều đó đến. Hôm nay trùng hợp như , thật sự đụng mặt …” Bà thở dài: “ là ông trời trêu ngươi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-121-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Mẹ ơi, trọng tâm !
Cố Nghi thăm dò hỏi: “Chu… công tử vì từ Thanh Châu trở về …” Anh đây quan hệ gì với , bà thật !
Cố phu nhân đáp: “Trước nay nhà họ Chu đều làm ăn với Thanh Châu, giao thương mật thiết, nay tình hình , Chu Đình Hạc là con trai độc nhất, thiết nghĩ nhà họ Chu mới gọi nó trở về…”
Cố Nghi thấy Cố phu nhân ngừng thêm, trong lòng càng gấp gáp.
Nói tiếp chứ!
Cố phu nhân thấy đôi mày của Cố Nghi nhíu chặt, mặt lộ rõ vẻ lo lắng, lòng bà trầm xuống. Chẳng lẽ Tiểu Nghi vẫn còn tình cảm với Chu Đình Hạc…
Trong lòng bà khỏi thở dài, nghiêm túc khuyên nhủ: “Chu Đình Hạc tuy vẻ ngoài khôi ngô nhưng cũng chỉ là chức tước gì mà thôi. Dù nhà họ Chu tài sản lớn thế nào thì cũng chỉ là một gia đình thương nhân hạng chót. Ngày chúng chiều chuộng con, quản thúc con, con nhất quyết gả cho Chu Đình Hạc, cha con cũng nhiều, còn hứa rằng nếu Chu Đình Hạc đến phủ đáp lễ thì cha con sẽ bắt con Kinh để tuyển chọn nữa. Thế nhưng… ngày nó đến đúng hẹn. Tiểu Nghi , chẳng lẽ con còn nguôi ngoai tình cảm dành cho nó ? Chu Đình Hạc phụ lòng con, mà giờ con thánh sủng, nhất định quên nó !”
Quả nhiên, nguyên chủ từng yêu thầm Chu công tử! Còn gả cho nữa chứ! Má ơi!
Cố Nghi một nữa cảm thấy khổ sở, liền : “Mẹ đúng.” Giọng điệu kiên quyết: “Con quên từ lâu !”
Cố phu nhân nửa tin nửa ngờ cô, khẽ nắm tay cô, nhẹ nhàng : “Quên thì . Hầu hạ bên cạnh vua như hầu cọp, nhất định để lòng d.a.o động.”
Cố Nghi gật đầu: “Con .”
Từ nay về tránh xa , lẽ cả đời cũng sẽ gặp nữa!
Cố phu nhân âm thầm thở dài.
Thực bà nỡ để Cố Nghi cung, vốn dĩ bà nghĩ nếu Chu Đình Hạc tình ý, Cố Nghi gả cho nó sẽ là chính thất. Cha con bé là Tri phủ Phủ Châu, Tiểu Nghi chắc chắn thể sống một cuộc đời lòng toại ý, mắc mớ cung làm gì, nơi trăm hoa tranh sắc, cúi nhỏ bé thiên hạ… Chu Đình Hạc xứng đáng, nó phụ lòng Tiểu Nghi…
Ánh nắng mùa đông chiếu rọi lên con phố dài của Phủ Châu.
Chu Đình Hạc khi lên xe ngựa, khuôn mặt vẫn còn cứng đờ.
Đột ngột gặp Cố Nghi khiến lòng lo lắng yên.