Lần đầu tiên Đào Giáp nhắc đến chuyện gia đình, Cố Nghi khỏi tò mò hỏi: “Người nhà của ngươi là ở Kinh thành ? Trong nhà còn mấy nữa?”
Đào Giáp khẽ đáp: “Cha nô tì qua đời từ lâu, trong nhà chỉ còn một , nhỏ hơn nô tì vài tuổi.”
Cố Nghi nhớ đến Đào Giáp kể rằng cô cung từ khi tám tuổi, liền tưởng tượng cảnh cô bé nhỏ tuổi chịu cảnh khổ cực, vì em trai mà chấp nhận tiến cung. Cô khỏi dịu giọng hỏi: “Vậy hiện nay ngươi làm gì, đang học hành gì ?”
Đào Giáp mỉm , đáp: “Bẩm Tiệp dư, nô tì ngu dốt, học hành gì, chỉ làm học việc tí nghề mọn để kiếm sống thôi ạ.”
Cố Nghi gật đầu dậy đến chiếc rương lấy một thỏi nguyên bảo, nghĩ thầm rằng bây giờ cô là ngàn lượng bạc !
“Này là thưởng cho ngươi, thể đổi thành mấy đồng bạc vụn dây tiền đồng đem về cho của ngươi.”
Đào Giáp vội vàng cúi đầu cảm tạ: “Tạ ơn Tiệp dư ban thưởng, nhưng nô tì cũng bạc để phụ giúp, cần ạ.”
Cố Nghi kiên quyết: “Thưởng cho ngươi thì ngươi cứ cầm !” Đào Giáp lúc mới rụt rè đưa hai tay đón lấy.
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi đảo mắt, : “Ngươi xuất cung tiện giúp đổi ngân phiếu ? Ta đổi bạc thành ngân phiếu.” Như khi xuất cung sẽ tiện mang theo hơn!
Đào Giáp nhíu mày, đáp: “Tiệp dư định đổi bạc thưởng trong cung ạ? bạc thưởng trong cung đều dấu ấn, các tiệm ngân phiếu bình thường sẽ đổi ạ.”
“Hả?” Cố Nghi ngạc nhiên, lẽ nào bạc chỉ thể tự khiêng ngoài ?
Đào Giáp sững một lát, suy nghĩ : “Chẳng lẽ Tiệp dư định chu cấp cho nhà họ Cố ở Phủ Châu? Nếu thì… ngân phiếu quả thật sẽ tiện hơn. Tiệm ngân phiếu trong kinh quản chặt, nhưng khỏi kinh thành, lẽ các tiệm ở nơi khác sẽ quá khắt khe như …”
Cố Nghi chỉ đành thôi: “Được , …” Thất vọng quá!
*
Sau giờ Dậu, hoàng hôn dần buông xuống, bầu trời tối sẫm .
Tề Sấm cởi bỏ bộ giáp , khỏi cung khi hết giờ trực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-108-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tề phủ về phía đông của Huyền Vũ Môn, cách đầy trăm dặm. Nhà họ Tề Tề Nhược Đường làm quan nhất phẩm, thêm vài trong nhà làm quan nhị phẩm. Vì , Tề phủ là một tòa nhà lớn, tường cao viện sâu, chính sảnh rộng rãi, năm gian chín khung. Bên ngoài phủ treo hai chiếc đèn lồng đỏ thắp sáng, ánh sáng màu đỏ thẫm lung linh trong gió đêm.
Tề Sấm bước đến cổng gỗ sơn đỏ, kịp bước qua hai bậc thềm đá thì thấy từ phía tiếng gọi khẽ: “Tề tiểu tướng quân.”
Tề Sấm khựng , tay chạm vỏ kiếm bên hông, đầu liền thấy một đàn ông từ trong bóng tối lờ mờ tường bước . Người cao sáu thước, hình gầy guộc, râu ria xồm xoàm che kín mặt.
Tề Sấm nheo mắt, lạnh giọng hỏi: “Ngươi làm gì ở đây?”
Người đàn ông khẩy, hỏi ngược : “Ta thể ở đây ?”
Hắn tiến thêm hai bước, mặt Tề Sấm: “Chẳng lẽ Tề tiểu tướng quân gọi đến bắt , định nhân lúc trời tối báo tin cho vị đang trong cung ?”
Tề Sấm lùi một bước, : “Bác Cổ, ngươi là đồ của cha , vẫn còn tình nghĩa đồng môn, sẽ làm hại ngươi. ngươi nên đến đây, theo Tiêu Luật về phía nam thì nên Kinh thành nữa.”
Bác Cổ lạnh: “Quay thì chứ, nếu Tiêu Diễn bản lĩnh thì cứ g.i.ế.c .”
Tề Sấm nhíu mày, kiên nhẫn : “Rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?”
Bác Cổ hạ giọng: “Ta ở phía nam rằng Tề Uy Đại tướng quân sắp từ quan về quê, thật ?”
Tề Sấm nhạt: “Ta gì để với ngươi cả.”
Bác Cổ trầm ngâm một lát hỏi: “Sư phụ… vẫn còn ở trong phủ chứ?”
Tề Sấm lắc đầu, cứng giọng đáp: “Không , dù ở đây thì ông cũng sẽ gặp ngươi!”
Bác Cổ cúi đầu, nhạt một tiếng: “Nếu , là .” Hắn ngừng một lúc nghiến răng : “… nếu sư phụ nghĩ rằng như thể bảo cho nhà họ Tề thì thật quá ngây thơ ! Nhà họ Tiêu là một lũ điên!”
Tề Uy từ quan về quê là để bảo vệ nhà họ Tề, rửa sạch hiềm nghi liên quan đến phe cánh của Thái tử, nhưng ơn nghĩa nhiều năm, bao nhiêu rắc rối, làm mà gột rửa ! Tiêu Diễn và Tiêu Luật, một ở Bắc, một ở Nam, thế lực ngang . Quân đội của Tiêu Diễn nhiều đến thì cũng chỉ là một đám ô hợp, trong khi đó, Tiêu Luật hiện đang chiêu mộ binh mã tại Thanh Châu, sớm muộn gì cũng sẽ xảy giao tranh!
Bác Cổ khinh miệt, còn sắc mặt Tề Sấm thì càng thêm tối .