Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn - Chương 340
Cập nhật lúc: 2024-07-25 12:19:09
Lượt xem: 280
“Thế tử yên tâm, bản quan nhất định sẽ quản thúc Du Hiển thật nghiêm, không cho hắn lại gặp rắc rối.”
Tiêu Vân Đình gật đầu: “Du tổng kỳ trước đó không đề cập tới, ngày mai Thiên Thu Yến, mong rằng Lạc đại nhân để bụng nhiều một chút, Thiên Thu Yến của Hoàng Hậu nương nương vẫn là lần đầu tiên làm lớn như vậy, ta không hy vọng trên Thiên Thu Yến xuất hiện chuyện gì, chọc cho nương nương không cao hứng.”
Lạc Thuân không phải lần đầu tiên nghe thấy lời dặn dò như vậy.
Hai ngày trước, hoàng đế triệu kiến hắn, cũng nói như thế.
Lạc Thuân vẫn luôn rất biết phỏng đoán thánh tâm, chỉ có lần này, xem không hiểu tâm hoàng đế.
Hoàng Thượng vì sao bỗng nhiên thay đổi thái độ đối với Hoàng Hậu nương nương, chẳng lẽ là Hoàng Hậu vạn năm không tranh sủng rốt cuộc bắt đầu tranh sủng?
Hoàng Thượng dặn dò, Lạc Thuân nghe vào tâm.
Tiêu Vân Đình dặn dò, là bởi vì Tiêu Vân Đình phụ trách chủ sự Thiên Thu Yến, muốn ở trước mặt hoàng thượng kiếm công lao?
Không đúng, Tiêu Vân Đình nói không phải chọc Hoàng Thượng không vui, mà là sợ Hoàng Hậu nương nương không cao hứng, rõ ràng càng coi trọng cảm thụ của Hoàng Hậu nương nương hơn.
Lạc Thuân nhớ tới khi Tiêu Vân Đình vừa đến kinh thành, giống như đã được nuôi ở trong cung Hoàng Hậu.
Mấy năm nay Tiêu Vân Đình được hoàng đế và Thái Hậu yêu thương, cũng không nghe nói hắn và Hoàng Hậu nương nương đặc biệt thân cận…… Có lẽ, tình cảm của Tiêu thế tử đối với Hoàng Hậu nương nương vượt qua người ngoài mong muốn.
Ý thức được điểm này, Lạc Thuân lại cảm thấy Tiêu thế tử giống một người trẻ tuổi tươi sống, mà không phải người giả làm từ lưu li thủy tinh.
……
Du Tam chủ động nói muốn đưa Trình Khanh trở về, chính là muốn tìm cơ hội cùng Trình Khanh trò chuyện.
Đề tài từ nơi nào thiết nhập?
Không bằng liền nói đến cửa hàng thợ rèn kia đi.
Du Tam phái người nhìn chằm chằm cửa hàng thợ rèn hơn phân nửa tháng, không thu hoạch được gì.
Nhưng hắn đương nhiên sẽ không nói như vậy, nói vậy lại hiện ra hắn không có bản lĩnh, cũng không bán được nhân tình cho Trình Khanh, càng không thử ra nguyên nhân Trình Khanh đi đến cửa hàng thợ rèn.
Hắn ở trong lòng suy nghĩ lời nói, hô một tiếng “Trình Khanh”, trong xe ngựa im ắng cũng không có đáp lại.
Du Tam thăm dò đi xem, Trình Khanh đại khái là quá mệt mỏi, đã dựa vào cửa sổ ngủ mất.
—— lông mi của Trình Khanh thật cong!
Hắn nhìn một lúc lâu, lại có thể chỉ ra một cái kết luận như vậy.
Không đúng, không chỉ có như thế này.
Trình Khanh khi ngủ không hùng hổ doạ người giống như ngày thường, lại có vài phần ôn hòa hiếm thấy.
Trình Khanh sao có thể ngủ được?
Du Tam nghẹn một bụng lời nói còn chưa có phun ra được.
Hắn vốn nên làm ra động tĩnh đánh thức Trình Khanh, lại thít chặt dây cương, làm con ngựa chậm lại bước chân, lại phân phó mã phu, không cần sốt ruột trở về, có thể thả chậm tốc độ, để Trình Khanh nhân cơ hội nghỉ ngơi nhiều một lát.
Hôm nay người đánh xe cho Trình Khanh là Võ Nhị.
Võ Nhị khờ khạo nói: “Du đại nhân, yêm muốn đánh xe nhanh lên, thiếu gia có thể về nhà ngủ, giá!”
Thế này con mẹ nó thật có đạo lý!
—— ngươi là một tên đánh xe thối, có cần cơ trí như vậy hay không?
Ánh mắt Du tổng kỳ đằng đằng sát khí.
Võ Nhị là một người đầu sắt khờ khạo, vứt roi ngựa trong tay ra giữa không trung tạo thành một độ cung xinh đẹp, nhẹ nhàng quất đánh ở trên m.ô.n.g ngựa, nóng lòng về nhà:
“Giá, giá!”
Nếu ánh mắt Du Tam có thể hóa thành thực chất, Võ Nhị đã bị b.ắ.n cho đầy máu.
Ai, tính, hắn sao lại đi so đo cùng một mã phu?
Mã phu đương nhiên sẽ không có tình thú!
Du Tam ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, một đường hộ tống Trình Khanh về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/chuong-340.html.]
Hắn một khi đứng đắn lên vẫn rất có thể hù người, cưỡi trên con ngựa cao cao, quả thực là uy phong lẫm lẫm.
Chờ Võ Nhị ngừng ổn xe ngựa, Trình Khanh mới từ từ tỉnh lại.
Má nàng ửng đỏ, gió đêm đầu tháng 5 thực mát mẻ.
Trình Khanh cảm thấy chính mình thấm mồ hôi, chỉ nghĩ nhanh về nhà tắm một cái, thay quần áo sạch sẽ ngủ một giấc.
Du Tam còn có chuyện muốn nói, vừa tới gần Trình Khanh, lại ngửi thấy được mùi trên người nàng.
Đó là mùi mồ hôi nhàn nhạt, hỗn hợp với mùi thơm của nước tắm, cũng không khó ngửi, lại khiến Du Tam tâm thần rung động.
Du Tam một chút đã quên chính mình tưởng cùng Trình Khanh nói cái gì.
Trong đầu nhảy ra năm chữ to hương diễm: “mồ hôi thơm đầm đìa” …… Phi phi phi, hắn suy nghĩ cái gì vậy?
Trình Khanh quay đầu, “Ngươi có phải có chuyện muốn nói không?”
Du Tam tiến một bước, lại lùi lại vài bước, cùng Trình Khanh kéo ra khoảng cách an toàn.
Hắn vốn định nói chuyện cửa hàng thợ rèn, nếu không thì nói đến Thiên Thu Yến, hoặc là nhấc lên “Thổ lộ” nghe lén được ở Hội Thưởng Mai năm trước, hỏi xem Nhu Gia hương quân gần đây có lại khó xử Trình Khanh hay không.
Đều là đề tài cực tốt.
Nhưng mà Trình Khanh quay đầu xem hắn, đôi ánh mắt xinh đẹp kia động lòng người như thế, Du Tam ma xui quỷ khiến mở miệng:
“Ngươi ngày thường mua đậu tắm và xà bông thơm ở đâu vậy?”
Đôi mắt Trình Khanh đều lớn hơn một vòng.
“Ta chính là cảm thấy mùi hương có hơi chút đặc biệt, tưởng mua về tặng người, ngươi đừng nghĩ nhiều!”
Du Tam biện giải, rất có cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
Trình Khanh vỗ vỗ bả vai hắn: “Bộ dáng này của ngươi rất giống…… Bỏ đi, hiện tại cũng không phải là còn ở thư viện Nam Nghi, hai ta đều đã nhập sĩ, thành thục chút đi, trước kia những lời ta nói ở thư viện đều là vì muốn chọc tức ngươi, ta đều đã quên biết không?”
Tiểu tử, ngươi còn tiếp tục chú ý ta như thế, thật sự sẽ biến cong!
Trình Khanh còn rất thích Du đại nhân, Du Tam bỏ văn theo võ, gia nhập Cẩm Y Vệ xú danh rõ ràng, Du đại nhân khả năng đã bị tức giận đến chỉ còn lại có nửa cái mạng.
Nếu nàng lại bẻ cong Du Tam, nửa cái mạng dư lại của Du đại nhân phỏng chừng cũng ——
Bả vai Du Tam giống như bị bàn ủi làm bỏng, hắn một chút nhảy đến trên lưng ngựa, hung hăng phi Trình Khanh một ngụm: “Đừng động thủ động cước, tiểu gia hoài nghi ngươi đối với tiểu gia có rắp tâm bất lương, ngươi về sau tự trọng chút!”
Du Tam vung roi ngựa, con ngựa lộc cộc chở hắn chạy xa.
Gió đầu mùa hạ thổi ở trên mặt Du Tam, không bình ổn được nội tâm xao động của hắn.
Hắn vì sao luôn muốn cùng Trình Khanh nói chuyện?
Dù Trình Khanh mỗi lần thấy hắn, đều là miệng chó phun không ra ngà voi, không một câu lời hay, hắn vẫn muốn tìm Trình Khanh nói chuyện.
Thấy Trình Khanh, hắn sẽ cao hứng.
Thấy bên người Trình Khanh có người khác, mặc kệ là Thôi Ngạn, Mạnh Hoài Cẩn hay là thế tử Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình, hắn đều sẽ bực.
Tầm mắt Trình Khanh, vì sao lại phân cho người khác……
Du Tam tùy ý con ngựa chở hắn, lang thang không có mục tiêu đi trên đường, thẳng đến khi gặp được Cốc Hoành Thái.
Cốc Hoành Thái lần này cũng ở trong danh sách Cẩm Y Vệ thay phiên công tác, là Du Tam nhét hắn vào.
Tĩnh Ninh Bá vì thế vô cùng cảm kích Du Tam, nói Du Tam là người có thể ở khi Cốc Hoành Thái khó khăn vươn tay giúp đỡ, Cốc Hoành Thái có thể coi Du Tam trở thành bằng hữu thật.
Cốc Hoành Thái cảm thấy lời cha hắn nói có đạo lý.
So với đám người Dương Đái Kiệt kia, cùng Du Tam làm bằng hữu hiển nhiên càng nhiều chỗ tốt hơn, hắc hắc hắc!
Du Tam chủ động đưa Trình Khanh về nhà, Cốc Hoành Thái lại không đuổi theo, hắn cảm giác thật mất mặt, trước kia ở Quốc Tử Giám, Cốc Hoành Thái còn nhảy dựng lên, nói muốn đuổi Trình Khanh đi, hiện giờ mới ngắn ngủn mấy tháng, Trình Khanh phụ trách Thiên Thu Yến, Cốc Hoành Thái lại lấy thân phận giáo úy Cẩm Y Vệ ở trong yến hội canh gác.
Cốc Hoành Thái cố tình chầm chậm theo kịp, quả nhiên gặp được Du Tam đi trở về.
Nhưng Du tổng kỳ trông thật hoảng hốt.
Cốc Hoành Thái cưỡi ngựa đi theo Du Tam chạy hơn nửa ngày, kêu thật nhiều tiếng tổng kỳ, mới đánh thức được Du Tam.
Đúng lúc có quán trà, hai người liền xuống ngựa đi vào uống trà giải khát.