Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn - Chương 289
Cập nhật lúc: 2024-07-25 11:58:02
Lượt xem: 144
Như vậy tránh cho đạo tặc dương đông kích tây, lại g.i.ế.c trở về.
Đổng Kính Thu lại nói muốn đi thông tri nha môn Thuận Thiên Phủ, quan binh tham gia mới có thể đủ nhân thủ lục soát núi cứu Kiều tiểu thư.
Kiều phu nhân tâm hoảng ý loạn.
Thông tri nha môn Thuận Thiên Phủ, vậy tin tức Chân tỷ nhi bị bắt đi liền không giấu được.
Rốt cuộc là tình thương của mẫu thân ngăn chặn băn khoăn khác, Kiều phu nhân đồng ý phương án của Trình Khanh.
Trình Khanh phân ra một nửa nhân mã đuổi theo đạo tặc, chính mình cùng Đổng Kính Thu che chở nữ quyến lui về Đại Từ Bi Tự.
Ở trong xe, Liễu thị một tay lôi kéo một nữ nhi, trái tim đập bang bang.
Trình Khanh xử lý đúng, chủ trì Đại Từ Bi Tự nghe nói việc này lập tức liền phái ra võ tăng trong chùa.
Chủ trì không ngừng niệm Phật hiệu, hy vọng Kiều Tứ tiểu thư có thể bình an không việc gì trở về.
Kiều phu nhân trải qua băng bó cầm m.á.u đơn giản cho lỗ tai, cũng không có tâm tình thay quần áo, hiện tại mới nhớ tới phải bịt miệng, năn nỉ mọi người đừng nói người bị bắt đi chính là Kiều Ánh Chân, đối ngoại nói dối là tỳ nữ Kiều gia.
Trình Khanh có thể đáp ứng thỉnh cầu của Kiều phu nhân, tăng nhân Đại Từ Bi Tự cũng tuyệt sẽ không nói bậy, nhưng khi đạo tặc đánh cướp còn có khách hành hương khác thấy, Kiều gia có thể lấp kín miệng mọi người sao?
Hai canh giờ sau, Kiều Tứ tiểu thư còn chưa có được cứu trở về, Trình Khanh ở Đại Từ Bi Tự gặp được tứ hoàng tử cưỡi ngựa chạy đến.
Kiều phu nhân vừa thấy tứ hoàng tử liền lên tiếng khóc lớn.
Tứ hoàng tử cắn răng, "Mợ đừng vội, ta nhất định sẽ cứu biểu muội trở về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/chuong-289.html.]
Tứ hoàng tử thế nhưng thật sự đi vào núi rừng tìm Kiều Tứ tiểu thư, ra ngoài dự kiến của Trình Khanh và Đổng Kính Thu.
Đổng Kính Thu nhìn bóng dáng tứ hoàng tử, trộm nói cho Trình Khanh: "Vị Kiều tứ tiểu thư bị bắt đi kia, tất là người tứ hoàng tử ái mộ."
Trình Khanh không hỏi Đổng Kính Thu vì sao biết, chỉ cần người đôi mắt không mù đều có thể nhìn ra được.
Nếu không phải người ái mộ, tứ hoàng tử sẽ không gấp như vậy.
Quan binh gần như đã lật hết phụ cận đỉnh núi, đám người Võ Nhị Trình Khanh phái đi hỗ trợ vẫn luôn không trở về, thường xuyên qua lại, trời rất nhanh liền đen.
Không bắt được đạo tặc, Trình Khanh cũng không dám sấn đêm xuống núi.
Đại Từ Bi Tự thường có quý nhân đến, tự nhiên cũng có viện cho các nữ quyến nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Trình Khanh đã ngủ, nghe được động tĩnh lại mặc quần áo thức dậy.
Hóa ra là Võ Nhị mang theo người trở lại.
Trên người Võ Nhị dính máu, Trình Khanh trừng mắt nhìn hắn một cái, không phải nói bảo hộ chính mình trước sao, đây là lại choáng váng đi.
Võ Nhị khờ khạo vò đầu, "Thiếu gia, yêm lần sau cũng không dám nữa, bọn yêm đã cứu được Kiều tiểu thư trở về…… Không đúng, bọn yêm đã cứu được tỳ nữ Kiều gia, đạo tặc kia cũng bị bọn yêm c.h.é.m bay mấy người, ném xuống tỳ nữ Kiều gia chui vào trong rừng chạy trốn."
Di, Kiều Tứ tiểu thư đã được cứu?
Mấy người Võ Nhị cũng không hiểu được, thời điểm cứu người nói là Kiều gia tiểu thư, như thế nào người cứu trở về lại biến thành tỳ nữ Kiều gia.
Truy truy đuổi đuổi, đạo tặc vẫn luôn vòng quanh cùng đám người Võ Nhị, thẳng đến khi trời tối, bên ngoài núi rừng bốc cháy lên rất nhiều cây đuốc, đạo tặc hoảng không chọn đường, lại không đánh nổi mấy người Võ Nhị, mới ném Kiều Tứ tiểu thư xuống chạy trốn, mấy người Võ Nhị cũng không dám chạm vào Kiều Tứ tiểu thư, mấy người đưa lưng về phía nàng làm thành một vòng tròn, bảo hộ Kiều Tứ tiểu thư ở trong, vì Kiều Tứ tiểu thư ngăn cản gió lạnh, lại tìm tùng chi và sáp cây làm thành cây đuốc, đi ra phía ngoài.
Đi đến một nửa, liền gặp được võ tăng Đại Từ Bi Tự, sau lại đụng phải tứ hoàng tử dẫn người lục soát núi.
Đám hậu duệ quý tộc kia, căn bản không phải gia đinh như Võ Nhị có cơ hội tiếp xúc.