Ác Nữ Xuyên Sách Giả Ngoan, Các Ngươi Đừng Có Yêu Ta Quá - Chương 257: Muốn Nàng Hoan Hỷ, Muốn Nàng Khắc Ghi
Cập nhật lúc: 2025-09-10 06:51:25
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng , nàng ở đây.
Thân thể Bùi Vọng đầu tiên là cứng đờ trong chốc lát, như một pho tượng đóng băng, duy trì tư thế cứng nhắc khi thiếu nữ ôm lấy.
Y chỉ cảm thấy tựa như ngâm trong hồ nước lạnh giá giữa mùa đông từ lâu, tứ chi bách hài đều đóng băng đến tê dại, gần như mất tri giác.
Thế nhưng khi ấm từ thiếu nữ truyền tới, y tựa như trong khoảnh khắc lửa trại rực rỡ bao phủ, trái tim bắt đầu đập trở .
Đôi môi mỏng của Bùi Vọng khẽ động, ngàn vạn lời, nhưng khi siết chặt vòng ôm, cuối cùng vẫn chỉ thốt ba chữ: “Xin …”
Rõ ràng đêm khuya, bầu trời còn lất phất mưa lạnh, lý trí mách bảo y rằng lúc mạo tới đây thật sự .
y gặp nàng.
Rất .
Song đồng thời, y sợ phiền nàng, sợ sự xuất hiện của đường đột lỗ mãng, mang đến phiền phức cho nàng.
Vừa ngay khoảnh khắc bất chợt thấy nàng xuất hiện mắt, y nảy sinh một loại ảo giác, hoảng hốt cho rằng đang ở trong mộng cảnh.
Bởi y mất kiểm soát, nghĩ ngợi gì, cứ thế trực tiếp ôm lấy nàng.
Khi hồn , mới cảm thấy . Huống hồ còn nha của nàng ở đó.
nàng đẩy y .
Ngược , một nữa ôm chặt lấy y.
Khương Sơ Tĩnh nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt y: “Ta vốn dĩ định Tĩnh Bắc Vương phủ tìm .”
“Trời vẫn còn mưa, theo trong, ?”
Bùi Vọng hít sâu một , tựa như đem sự lạnh lẽo u tịch của đêm mưa và những cảm xúc phức tạp trong lòng đều trút ngoài, đó gật đầu, đồng ý.
Phục Linh một bên sớm đỏ mặt từ khi Bùi Vọng ôm lấy tiểu thư nhà .
Trước đây nàng chỉ tiểu thư và Sơ Quốc Công, Cửu hoàng tử, Thái tử đều liên quan, vị Bùi Thế tử thoát tục tựa trích tiên , mối quan hệ như với tiểu thư nhà .
Nàng cúi đầu dám mở mắt, giờ phút vội vàng : “…À ừm, tiểu thư và Bùi Thế tử cứ từ từ trò chuyện, về ngủ đây.”
Khương Sơ Tĩnh cứ thế nắm tay Bùi Vọng, dẫn y về phòng ngủ.
Lòng bàn tay nàng ấm áp, truyền ấm tới đầu ngón tay lạnh buốt của Bùi Vọng.
Bước phòng ngủ, ánh nến vàng vọt khẽ lay động, thêm vài phần dịu dàng cho bầu khí vẻ lạnh lẽo .
Khương Sơ Tĩnh để Bùi Vọng xuống chiếc ghế bên cạnh giường, đó tới bàn, tự tay rót cho y một tách nóng.
Nước nóng hổi cuồn cuộn trong tách, những làn sương trắng bốc lên, mờ tầm mắt của nàng. Nàng bưng tách , chầm chậm xoay , ánh mắt nữa rơi Bùi Vọng.
Bùi Vọng cứ thế yên lặng ở đó, dáng thẳng tắp nhưng khó che giấu sự mệt mỏi. Giữa ánh nến chập chờn, ngọn lửa nhảy múa phủ lên đường nét của y một lớp ánh sáng vàng ấm áp, càng tôn lên vẻ kinh diễm tuyệt luân khuôn mặt y.
Khương Sơ Tĩnh đến bên Bùi Vọng, nhẹ nhàng đưa tách tay y: “Chàng uống một ngụm nóng , ấm , giúp lau khô tóc.”
Giọng thiếu nữ dịu dàng, tựa như một làn gió nhẹ, lướt qua tâm tư Bùi Vọng.
Khương Sơ Tĩnh lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ mềm mại, mặt Bùi Vọng. Nàng cúi đầu, động tác nhẹ nhàng dùng khăn bọc lấy mái tóc ướt đẫm mưa của nam nhân, đó bắt đầu khẽ lau.
Khi khăn và tóc cọ xát , phát tiếng động nhỏ, trong căn phòng ngủ tĩnh lặng , càng thêm rõ ràng.
Nàng lau khẽ mở lời: “Ta , Tĩnh Bắc Vương phủ xảy chuyện.”
“Ta phủ, chính là tới Vương phủ xem . Chàng thương, liền yên tâm .”
Ngay lúc , Bùi Vọng đột nhiên vươn tay.
Đầu ngón tay y khẽ run rẩy, tựa hồ đang do dự, tựa hồ đang kiềm chế những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, cuối cùng vẫn dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nàng.
Lòng bàn tay y còn vương lạnh của đêm mưa, nhưng vì dùng sức mà khẽ siết chặt, tựa hồ đem nàng khảm cơ thể , hấp thụ một tia ấm áp và an ủi.
Ngay đó, y nhắm mắt , áp mặt bụng nàng.
Hơi thở phả y phục của thiếu nữ, khí tức ấm áp xuyên qua lớp vải mỏng manh, khiến làn da nàng nổi lên một trận tê dại nhẹ nhàng.
Khương Sơ Tĩnh thể cảm nhận rõ ràng thở của Bùi Vọng, từng đợt từng đợt, nặng nề và hỗn loạn, lẽ cũng y như nội tâm rối bời như tơ vò của y lúc .
Mặt nghiêng của y áp sát nàng, đường nét ánh nến vàng vọt càng thêm thâm thúy, lông mi khẽ rung động.
Tư thế cả , còn sự thanh lãnh và xa cách thường ngày, lộ rõ vẻ yếu ớt và mệt mỏi. Tựa hồ trong nhỏ bé , nàng trở thành chỗ dựa duy nhất của y, bến cảng duy nhất thể cho y tạm thời nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ac-nu-xuyen-sach-gia-ngoan-cac-nguoi-dung-co-yeu-ta-qua/chuong-257-muon-nang-hoan-hy-muon-nang-khac-ghi.html.]
Khương Sơ Tĩnh hỏi nhiều, chỉ nâng tay lên, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Bùi Vọng, khẽ hỏi: “Rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Bùi Vọng hé miệng, nhưng phát hiện yết hầu tựa như nghẹn , nên bắt đầu từ .
Y vẫn luôn nghĩ rằng, y chỉ là một đứa trẻ mồ côi của vị tướng sĩ tử trận, Tĩnh Bắc Vương phu phụ nhận nuôi, y cũng coi bọn họ như chamẫu của .
Thế nhưng tối nay, bọn họ mắt đỏ hoe cho y , y thật là Thái tử tiền triều của Bắc Minh quốc, thúc thúc ruột của y g.i.ế.c c.h.ế.t song của y, ngụy tạo thánh chỉ mà soán đoạt hoàng vị. Sau khi y chết, một hai phái đến Nam quốc ám sát y, diệt cỏ tận gốc.
Người đỡ đao y trong lúc hỗn loạn quỳ mặt y, lời lẽ khẩn thiết bày tỏ y là thần tử trung thành của y. Còn ở Bắc Minh quốc, vẫn còn vô thần tử như y mang lòng hoài niệm cố chủ, ngày ngày đêm đêm mong ngóng y trở về, dẫn dắt bọn họ phục quốc.
Người đó lóc kể lể, ngày song của y thảm c.h.ế.t lưỡi đao của thúc thúc y , vài vị lão thần thế nào giữa một biển m.á.u tanh phong ba, mạo hiểm tính mạng, từ rừng xác biển m.á.u cứu t.h.o.á.t y khi còn đang trong tã lót.
Trong hơn hai mươi năm cuộc đời đó, y vẫn luôn sống cuộc đời an yên, đạm bạc tranh chấp thế sự. Lại , đằng sự bình lặng , là vô đang gánh vác y mà tiến về phía .
Y , về, y lý nên gánh vác trách nhiệm vốn dĩ thuộc về , vì song và những trung thần tướng sĩ tàn sát dã man mà báo thù, đoạt hoàng vị.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc y hạ quyết tâm, trong đầu tự chủ mà hiện lên một bóng hình.
Nếu y trở về Bắc Minh, đặt chân lên con đường phục quốc đầy rẫy hiểm nguy và , y tương lai còn cơ hội Nam quốc nữa .
Con đường phục quốc, gian nan mà dài đằng đẵng, tiền đồ mờ mịt, mỗi bước đều thể là sinh tử. Chàng cũng chẳng rõ, bản còn thể sống sót để gặp nàng chăng.
Còn cơ hội nào ôm nàng như lúc nữa .
Khương Sơ Tĩnh cảm nhận , bờ vai của mặt khẽ run lên.
Bùi Vọng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, thanh âm khản đặc gần như vỡ vụn: "...Ta lẽ, rời Nam Quốc một thời gian."
"Ta khi nào mới thể trở về, hoặc là, liệu còn cơ hội trở về nữa ."
Bùi Vọng thế của , cũng chẳng kể đêm nay rốt cuộc xảy chuyện gì. Chỉ bản lẽ .
Khương Sơ Tĩnh đương nhiên chuyện gì xảy , cũng vì .
Thế nên, nàng chẳng truy hỏi gì thêm.
Chỉ ánh mắt lưu chuyển ánh nến: "Ta gặp chuyện gì, nhưng, nếu đó là quyết định của , đều ủng hộ."
Ánh mắt nàng giao thoa với Bùi Vọng, sự chuyên chú trong đáy mắt gần như tràn ngoài.
"Bùi Vọng, hãy điều ... Chúng nhất định sẽ gặp ."
Bùi Vọng thấy lời , thể chợt run lên, như thể một luồng điện giật trúng.
Chàng thiếu nữ mắt, đôi mắt trong trẻo thuần khiết như chứa đựng vô vàn tinh tú. Ngay giây tiếp theo, kìm nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, khi dậy, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo nàng, bế nàng đặt lên bàn.
Chàng khẽ cúi , cách giữa hai lập tức rút ngắn, thở ấm áp hòa quyện . Ánh mắt lưu luyến gương mặt thiếu nữ, như khắc sâu hình bóng nàng tận đáy lòng.
Sau đó, chậm rãi nhắm mắt, nhẹ nhàng đặt môi xuống.
Khương Sơ Tĩnh khẽ ngẩng đầu, chủ động vòng tay ôm lấy cổ Bùi Vọng, ngón tay bất giác quấn lấy mái tóc vẫn còn vương ẩm lạnh lẽo. Dưới nụ hôn nồng nhiệt của nam nhân, đôi mắt nàng dần trở nên mê ly, hàng mi dài khẽ rung động.
Môi Bùi Vọng miết nhẹ môi nàng, ban đầu là những chạm khẽ đầy kiềm chế và nhẫn nhịn, dần trở nên nóng bỏng và vội vã, mãnh liệt như hòa tan nàng xương cốt của .
Ngay đó, nụ hôn của như những hạt mưa tí tách ngoài cửa sổ, men theo đường cằm nàng lướt xuống, cuối cùng dừng chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh tinh tế của nàng.
Mỗi nụ hôn đều như ngọn lửa thắp lên, để dấu ấn nóng bỏng làn da thiếu nữ, khiến nàng khẽ run rẩy, bất giác bật những tiếng rên rỉ vụn vặt bên môi.
Thanh âm mềm mại mà quyến rũ khuấy động tâm hồn Bùi Vọng. Chàng cảm nhận sự đáp từ thiếu nữ trong vòng tay, thở càng lúc càng nặng nề, lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng.
Chàng thể cảm nhận rõ ràng, thiếu nữ động tình.
Má nàng ửng hồng như say, đôi mắt ngập nước mê ly, dáng vẻ gần như khiến lý trí bờ vực sụp đổ.
"...Bùi Vọng, khó chịu."
"Muốn thoải mái."
Thiếu nữ khẽ hé môi son, chút khó nhịn cọ cọ , thốt hai câu .
Bùi Vọng hít sâu một .
Một câu "khó chịu" của nàng khiến thở gần như ngưng , chỉ dốc hết tất cả để xoa dịu nàng.
Chàng sẽ đến bước đó, nhưng cũng thể dùng cách khác để nàng thoải mái. Chàng nàng hoan lạc, nàng khắc ghi. Muốn nàng, đừng quên .
Chàng như hạ quyết tâm nào đó, nghiêng xuống...