Ác Nữ Xuyên Sách Giả Ngoan, Các Ngươi Đừng Có Yêu Ta Quá - Chương 200

Cập nhật lúc: 2025-09-10 02:47:05
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Thiên Nguyệt như chợt tỉnh thần .

Vô thức khẽ cắn môi , ánh mắt lóe lên. Nàng yếu ớt lắc đầu, chút thì thầm: "Không gì, nương, con chỉ quá lo lắng cho tổ phụ thôi."

Liễu Như Lan con gái, đau lòng thở dài, khóe mắt càng thêm đỏ hoe.

Nàng vươn tay, vuốt ve đầu Tạ Thiên Nguyệt đầy yêu thương: "Con , chính là quá lòng hiếu thảo. Mới gặp tổ phụ con hai , tổ phụ con ... Haizz, cũng trách con đau lòng đến thế."

Còn bên , Khương Sơ Tĩnh bỏ qua lời chất vấn của Tạ Liêm. Sau khi nghiền nát hương trong lòng bàn tay, nàng tỉ mỉ xem xét một lượt, đó đưa lòng bàn tay lên gần mũi, ngửi một chút.

Lát , nàng ngẩng đầu. Lúc mới về phía Tạ Liêm, ngữ khí bình thản: "Hầu gia sai, quả thật đang khám bệnh cho Lão Hầu gia."

Tạ Liêm , khỏi sững sờ: "Ngươi gì?"

Khương Sơ Tĩnh qua lớp sa mỏng rủ xuống từ màn che mũ, từng chữ một : "Bởi vì, tình trạng hiện tại của Lão Hầu gia là bệnh phế lao tái phát. Theo thấy, y thể là trúng độc."

Trúng độc?

Hai chữ như một quả b.o.m nặng ký, lập tức nổ tung trong phòng.

Tạ Liêm trợn tròn mắt, trong mắt tràn đầy chấn động và khó tin: "...Ngươi đang , thể chứ?"

Liễu Như Lan vốn đang an ủi con gái, lời , Tạ Thiên Nguyệt đang nàng an ủi bỗng run lên, Liễu Như Lan cũng lộ vẻ kinh hãi, tới: "Trúng độc gì?"

Sắc mặt Tôn Viện Phán lập tức trở nên khó coi, y gần như tức : "Hoang đường, hành y mấy chục năm, chẩn trị vô bệnh nhân phế lao, thể phân biệt phế lao tái phát và trúng độc?"

"Lão Hầu gia đây rõ ràng là phế lao tái phát, ngươi tuổi nhỏ ở đây ăn hàm hồ, gì trúng độc, ý đồ gì."

Khương Sơ Tĩnh lười biếng phân bu với vị lão thái y tự cho kinh nghiệm phong phú .

"Có trúng độc , thử là ," đoạn, nàng thản nhiên quanh, hỏi, "Ở đây ngải điều ?"

Lời , trong phòng đều .

Đến thời điểm , dù trong lòng còn đầy nghi ngờ về lời của mắt, nhưng sự tò mò vẫn chiếm ưu thế.

Mọi đều Lão Hầu gia rốt cuộc thật sự trúng độc . Mặc dù tất cả đều cảm thấy, điều thực sự mấy khả thi.

Lão Hầu gia bệnh nhiều năm như , tự nhiên dưng, ai sẽ hạ độc y chứ. Hay là, Lão Hầu gia trúng độc trong tình huống bất ngờ nào đó mà họ đều ?

Tạ Liêm hít sâu một , y xem thử rốt cuộc định giở trò gì, liền lập tức dặn dò hạ nhân: "Mau , mang ngải điều tới."

Các hạ nhân dám chần chừ, vội vàng chạy lấy ngải điều.

Không lâu , cầm ngải điều chạy về. Khương Sơ Tĩnh vươn tay nhận lấy ngải điều, dùng lửa bùi nhùi châm lửa.

Đầu ngải điều nhanh chóng bùng lên một đốm lửa màu cam đỏ, khói xanh lượn lờ bốc lên, khí tràn ngập hương thơm đặc trưng của ngải cứu.

Nàng khẽ thổi ngải điều, điều chỉnh độ lớn của ngọn lửa, đó đến bên giường Lão Hầu gia, cúi xuống.

Dặn dò bên cạnh: "Giúp lật Lão Hầu gia , lưng hướng lên , vén áo lên."

Lưng của Lão Hầu gia lộ mắt , làn da nhão và khô héo, thời gian để những dấu vết sâu nông đó.

Da sẫm màu, chút huyết sắc, xương sườn hiện rõ từng chiếc, như thể một lớp da mỏng manh cố gắng bao bọc bộ xương, trông đặc biệt yếu ớt và tang thương.

Đây là ngoại tổ phụ ruột thịt của nàng.

Khương Sơ Tĩnh màn che mũ, ánh mắt khẽ động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ac-nu-xuyen-sach-gia-ngoan-cac-nguoi-dung-co-yeu-ta-qua/chuong-200.html.]

Mẫu của nàng ở lão trạch ngoài thành thấy ánh mặt trời chịu khổ mười năm, ngoại tổ phụ của nàng mười năm hơn là bao. Chẳng qua, hiếm khi hồ đồ. Không tỉnh táo, ngược còn dễ chịu hơn tỉnh táo nhiều.

Nàng đưa ngải điều gần lưng Lão Hầu gia, nhắm thẳng Chí Dương huyệt lưng.

Hơi ấm từ ngải điều từ từ tiến gần đến da của Lão Hầu gia. Ban đầu, thứ dường như gì khác thường. ngay khi nghĩ đây là một việc vô ích, điều kỳ diệu xảy .

Dưới lớp da của Lão Hầu gia, dần dần xuất hiện một tia màu xanh đen mờ nhạt. Màu sắc đó như làn sương mù âm thầm lan rộng trong đêm tối, từng chút một trở nên rõ ràng.

Mắt của trợn ngày càng lớn, miệng há hốc, mặt tràn đầy sự kinh ngạc.

Nhất thời ai dám phát tiếng động.

Khi ngải điều tiếp tục xông , màu xanh đen càng lúc càng đậm, dần dần tụ thành những đường vân như mạng nhện, lấy Chí Dương huyệt trung tâm, dọc theo xương sống của Lão Hầu gia, lan rộng với tốc độ thể thấy bằng mắt thường.

"Đây... đây là chuyện gì ?!" Nhìn thấy cảnh tượng , Liễu Như Lan cuối cùng cũng nhịn mà kinh hô thành tiếng, tay nàng nắm chặt miệng, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Sắc mặt Tôn Viện Phán khi trắng khi đỏ, mắt y trợn tròn, vẻ mặt tự tin ban đầu giờ biến mất, đó là sự chấn động và khó tin, y lẩm bẩm: "Sao thể, thể như ..."

Lông mày Tạ Liêm nhíu chặt thành một nút thắt, còn vẻ uy nghiêm khuôn phép như , y trực tiếp bước lên, chút kích động nắm lấy vai Khương Sơ Tĩnh : "Ngươi gì? Lão Hầu gia rốt cuộc ?"

ngay giây , tay y khác kéo .

"Hầu gia, đừng kích động."

Giọng lạnh của Bùi Vọng truyền đến.

Tạ Liêm lúc mới hít sâu một , buông tay xuống.

Tôn Viện Phán bước nhanh tới mặt Khương Sơ Tĩnh , giọng cũng run rẩy vì kích động: "Ngươi... ngươi rốt cuộc thế nào mà phán đoán Lão Hầu gia trúng độc? Ta hề phát giác một chút nào."

Khương Sơ Tĩnh thấy sắc mặt biến đổi đột ngột, giọng bình tĩnh: "Trước đó kiểm tra khăn tay dính m.á.u mà Lão Hầu gia thổ , bên trong một ít vật thể dạng sợi màu trắng, đây là triệu chứng chỉ xuất hiện khi mạch m.á.u ăn mòn."

Nàng ngừng , giơ tay chỉ đơn thuốc bàn, tiếp tục , "Mà trong thuốc bổ Lão Hầu gia dùng hàng ngày, một vị thuốc là bạch san hô phấn mạt."

Tôn Viện Phán , cần nghĩ ngợi, lập tức phản bác: "Loại bạch san hô phấn là thánh dược bổ dưỡng, từ đến nay vẫn dùng để giảm ho hen, thể độc? Ta kê đơn cho bệnh nhân phế lao cũng dùng thuốc , từng xảy sai sót."

Khương Sơ Tĩnh : "Bạch san hô phấn mạt quả thật độc tính, nhưng đây từng một cuốn cổ tịch tên là 'Hương Đồng Lục', trong đó ghi chép về các trường hợp dược hương tương khắc. Ý là một loại thuốc độc, hương liệu cũng độc, nhưng nếu tác dụng cùng , sẽ tạo độc tính."

"Trong bạch san hô phấn mạt chứa một lượng nhỏ thạch tủy kiềm, nếu dùng lâu dài sẽ tích tụ trong tủy xương. Mà trong hương dùng để xông hương hàng ngày của Lão Hầu gia, phát hiện bột hoa tử ngọc lan khô."

Nói đến đây, lập tức mang viên hương nghiền nát một nửa lúc nãy lên, đưa cho Tạ Liêm xem.

Chỉ thấy bên trong quả thật thể lờ mờ thấy bột màu tím.

Khương Sơ Tĩnh : "Hoa tử ngọc lan khô là một loại hoa phổ biến, cũng thường nghiền thành bột để hương liệu. thành phần dễ bay của nó khi kết hợp với thạch tủy kiềm sẽ tạo kịch độc ăn mòn mạch máu."

"Loại độc tố một khi phát tác, triệu chứng cấp tính, sẽ gây ho máu, đổ mồ hôi trộm, cực kỳ giống triệu chứng của phế lao. Giai đoạn khi mạch m.á.u loét dẫn đến hôn mê, cũng dễ chẩn đoán nhầm là phế lao nặng hơn."

"Hơn nữa, cả bạch san hô phấn và hoa tử ngọc lan khô đều là những thứ độc. Nếu cũng tình cờ xem qua cuốn sách đó, hẳn sẽ ai nghĩ hai thứ tác dụng lẫn thể khiến trúng độc."

"Bây giờ phát hiện trúng độc, Lão Hầu gia còn một tia sinh cơ. Nếu đợi đến tối, đợi nửa viên hương còn trong lư hương cháy hết , Lão Hầu gia mới thực sự hồi thiên vô thuật, ai cũng cứu ."

Mọi xong, đều kinh ngạc, .

Tạ Liêm thể ngờ , thuốc bổ và hương xông mà Lão Hầu gia dùng hàng ngày, thể trở thành độc dược c.h.ế.t .

Y cau mày, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì đó, đột ngột ngẩng đầu lên: "Thế nhưng hương xông lão gia tử dùng hơn mười năm , còn thuốc bổ cũng dùng hai ba tháng. Ngươi nếu trúng độc thì độc tính cấp, lão gia tử chẳng đáng lẽ trúng độc từ lâu ?"

Khương Sơ Tĩnh ngẩng mắt lên: " , nếu trong hương xông vẫn luôn hoa tử ngọc lan khô, Lão Hầu gia sớm trúng độc , nhưng là hai ngày nay mới xảy chuyện."

"Vậy thì hương an thần đó, ban đầu thật sự hoa tử ngọc lan khô . Hay là, nó thêm hai ngày nay?"

Loading...