Ác Độc Tiểu Hậu Nương - Đánh Bắt Hải Sản Nghịch Tập, Cả Gia Đình Cưng Chiều! - Chương 121
Cập nhật lúc: 2025-11-08 15:35:45
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão thái thái mắc bệnh thất tâm phong
“Tỷ, là nãi nãi.” Giang Tiểu Phong kéo dây cương xe ngựa, bực tiến lên: “Các đến gì?”
“Ai Giang thúc quản sống c.h.ế.t của bà ! Mọi đừng bà bừa bãi, Giang thúc mỗi tháng đều đưa tiền dưỡng lão cho Giang nãi nãi mà.”
“Lại , nhà họ Giang chỉ một Giang thúc là con trai, họ phân gia từ lâu , Giang nãi nãi là sống cùng Giang nhị thúc.” Trương Phong tiến lên kéo Giang Tiểu Phong , hy vọng đừng bốc đồng.
“Lời thì nhưng Giang gia nhị phòng, tam phòng, tứ phòng giàu bằng đại ca Giang Đại Đông!”
“Trước đây tiền thì thể nuôi Giang lão thái thái, nhưng bây giờ tiền, ở nhà lớn thì nên hiếu thuận đón lão thái thái về sống cùng chứ.”
Mọi bàn tán xôn xao, đều về phía Giang bà tử.
Giang bà tử giữa tuyết, : “ ! Bây giờ xảy thiên tai bão tuyết đúng năm đói kém, nhà chúng đều còn lương thực .”
“Mà cả nhà các ăn ngon mặc , còn sống thế . Có bạc lương thực cũng chia cho chúng , ăn một .”
“ là bất hiếu ác độc…”
Trương thẩm tử : “Nãi nãi! nãi mau dậy , chuyện gì chúng nhà .”
“Không! Trừ phi bọn chúng đồng ý cho ở, mỗi tháng cho ba mươi lạng bạc tiền dưỡng lão, với cho mười bao lương thực, bằng sẽ đ.â.m đầu c.h.ế.t cửa nhà bọn chúng!” Giang bà tử hất tay Trương thẩm tử .
Lần , của nhị phòng, tam phòng đều đến.
Nhà họ Giang cũng đến nỗi gạo nấu cơm.
Họ ở thôn Liễu Ngư thể xem là hộ giàu nhất .
Đâu thật sự sống nổi.
Chẳng qua là thấy đại phòng sống mà đến gây sự, đòi thêm mà thôi.
Hạt Dẻ Nhỏ
Giang Đại Đông mỗi tháng đưa một lạng bạc tiền dưỡng lão, đối với Giang bà tử mà là quá ít, bà còn đủ.
Cứ thế gây rối lên tận cửa, còn gả Tiểu Ngư , xúi giục chiếm lấy nhà của con gái, Giang Đại Đông nhất thời nổi nóng liền đuổi bà ngoài.
Trương thẩm tử thấy Giang Tiểu Ngư vội vàng đến : “Tiểu Ngư, con mau khuyên can , thể để nãi nãi con đ.â.m đầu c.h.ế.t cửa nhà ! Như đối với con và Tiểu Phong đều .”
Đồn ngoài khác chỉ cho rằng họ bất hiếu ép c.h.ế.t nãi nãi ruột của .
Trương Phong kéo Giang Tiểu Phong , để tránh bốc đồng cãi với lão thái thái.
Lâm thẩm tử và Lưu Xuân Hoa đang ở trong nhà an ủi Thẩm thị và những khác.
Giang Tiểu Ngư tiến lên.
Giang bà tử bỗng nhiên thấy hoảng hốt: “Giang Tiểu Ngư, cho con , là nãi nãi ruột của con đó. Nếu con dám bất kính với , sẽ đ.â.m đầu c.h.ế.t cửa nhà con!”
“Mọi giải tán ! Nãi nãi nhà mắc bệnh thất tâm phong, thật sự xin .” Giang Tiểu Ngư lành với .
“Là lão nhân thì khó tránh khỏi như thôi.”
“Ta sẽ trông nom bà , sẽ gây phiền phức cho .”
Giang bà tử tức nghẹn: “Con mới mắc bệnh thất tâm phong!”
“Mọi xem kìa, bệnh của nãi nãi tái phát , bà thường xuyên phát bệnh, la lối om sòm, còn ăn lung tung nữa. Đưa bà khám bệnh, đại phu đều bà mắc bệnh thất tâm phong, bà thì thể chấp nhận .” Nói Giang Tiểu Ngư lau nước mắt, “Nhị thúc nhà đây hiếu thuận với nãi nãi, vì bà mắc bệnh thất tâm phong nên nhị thúc bọn họ mới quản bà nữa, thành mới đẩy bà sang đây với .”
“ cũng là con gái gả , còn nợ mười vạn lượng bạc nữa! cha nương thương , đến giúp trông con… giúp giảm bớt áp lực, cha nương cũng tiền.”
“Đệ còn thành , tiền kiếm đều giúp trả nợ hết .”
Mọi xong đều cảm thấy Giang gia nhị phòng bọn họ quá đáng.
“Nhà họ Giang các phân gia ?”
“ !”
Giang Tiểu Ngư lau nước mắt: “Các thúc, các vị thôn Liễu Ngư nên tình hình nhà họ Giang, nhị thúc, tam thúc của chưởng quỹ ở trấn , tứ thúc thì mở trường tư thục ở trấn , gia cảnh đều coi như khá giả, ở thôn Liễu Ngư thể là phú hộ nhất nhì.”
Chuyện ai cũng .
Gia đình họ Giang, trừ đại phòng , ba phòng còn đều thuận buồm xuôi gió.
“Nhà của cha là do ông bỏ tiền xây nhà ngói xanh. Sau phân gia thì chỉ chia một căn nhà tranh.”
“ cha hiếu thuận mà! Chưa từng oán hận nãi nãi thiên vị, dù cho bản ăn cám nuốt rau cũng mỗi tháng đưa cho nãi nãi một lạng bạc tiền dưỡng lão.”
Mọi xong liền ghét bỏ Giang bà tử.
Những nương tương tự như đều cảm thấy đồng cảm, càng thêm thương xót Giang Đại Đông.
Giang Tiểu Ngư tiếp tục : “Ai… đáng thương cho nãi nãi mắc bệnh thất tâm phong, còn nhớ cha đối với bà nữa, nhị thúc đuổi khỏi nhà, liền tưởng là cha , thành mới chạy đến mắng cha bất hiếu.”
Mọi xong liền nổi trận lôi đình.
“Cái nhị thúc nhị thẩm nhà ngươi quá đáng thật.”
Thấy đều chỉ trích ba đứa con trai nhỏ còn của bà , mắng họ bất hiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ac-doc-tieu-hau-nuong-danh-bat-hai-san-nghich-tap-ca-gia-dinh-cung-chieu/chuong-121.html.]
Giang bà tử vội vàng giải thích: “Ba đứa con trai đều hiếu thuận, hề bất hiếu với .”
“Giang lão thái thái bà đừng nhị nhi tử bọn chúng lừa gạt, ba đứa con trai của bà đứa nào cũng tiền cả, nếu thật sự hiếu thuận thì bà đuổi khỏi nhà, cũng đón bà về, mà vứt bà cho đại phòng.”
“ ! Đối xử với bà là ba đứa con trai của bà, chứ đại phòng! Căn nhà ở thôn Trường Lưu là do Giang Tiểu Ngư vay tiền mà xây, một nàng mang theo hai đứa trẻ, còn nợ đến mười vạn lượng bạc đó!”
“Tất cả đều là vì con cái mà! Nàng vất vả bao! Bà nên suy nghĩ nhiều hơn cho lũ trẻ. Giang Tiểu Ngư dễ dàng gì ! Giang Đại Đông cũng là vì giúp con gái trả nợ nên mới chuyển đến sống cùng.”
Biết Giang Tiểu Ngư nợ nhiều tiền như , còn ghen tị nữa. Chỉ còn sự đồng cảm. Bảo họ vay tiền xây căn nhà lớn như , họ cũng .
“ ! Tiểu Ngư bao! Nàng mở xưởng nợ nhiều tiền như thế, nhưng từng nợ chúng một xu nào.”
“Lại còn nữa! Mọi lương thực, đều là nàng nghĩ cách kiếm lương thực về chia cho chúng , một cô nương như , nếu nàng tiền thì tuyệt đối sẽ bất hiếu với bà .”
Không ít kéo Giang bà tử , hết lời khuyên nhủ.
“Bà mắc bệnh thất tâm phong , bệnh dễ chữa , là về nhà nhị nhi tử của bà, để đưa bà khám đại phu .”
Giang bà tử tức giận hất tay bọn họ : “Nói bừa bãi! Ta mới mắc bệnh thất tâm phong!”
Giang Tiểu Ngư vội vàng đến, đỡ bà : “Xin , bệnh thất tâm phong của nãi nãi tái phát .”
“Ta thấy chính là mắc bệnh thất tâm phong!”
“ , hảo tâm khuyên nhủ mà bà còn nổi cáu.”
Giang bà tử tức đến bách khẩu mạc biện, trừng mắt Giang Tiểu Ngư: “Con tiện tì!”
“Dám nguyền rủa xem đ.á.n.h c.h.ế.t con !”
Giang Tiểu Ngư né tránh, nhưng cố ý té ngã.
“Nãi nãi, bà đừng sợ.”
“Nhị thúc bọn họ quản bà, quản bà. Ta sẽ đón bà về nhà, chữa bệnh cho bà.”
Giang Tiểu Ngư bò dậy đỡ Giang bà tử.
“Tiểu Ngư, bệnh thất tâm phong của nãi nãi con nghiêm trọng quá, xem nhốt bà mới , thì bà chạy đ.á.n.h thì ?”
“Đến cháu gái ruột còn đ.á.n.h c.h.ế.t, nếu phát bệnh đ.á.n.h c.h.ế.t khác thì ? Vẫn là nên nhốt , đừng cho bà ngoài.”
Giang Tiểu Ngư mặt đầy vẻ cảm kích: “Đa tạ thẩm nhắc nhở, sẽ đón nãi nãi về nhốt ngay, để tránh bà phát bệnh gây phiền phức cho .”
Nói , nàng kéo lão thái thái nhà.
Giang bà tử tức giận la lối om sòm, cứ kêu rằng bệnh.
ai tin bà .
Càng ầm ĩ, càng cảm thấy bà mắc bệnh thất tâm phong.
Giang Tiểu Ngư ném bà nhà kho củi, cho bốn con ch.ó trông chừng.
“Không cho bà ngoài, nếu dám chạy thì c.ắ.n bà .”
Bốn con ch.ó vẫy đuôi.
Nhà kho củi khóa cửa, Giang nương tử ném hai cái bánh bao và một bát nước bỏ .
Giang bà tử đập cửa la hét om sòm: “Giang Tiểu Ngư, con dám đối xử với như , sẽ gặp báo ứng!”
“Nãi nãi, là vì cho nãi, là để chữa bệnh cho nãi đó! Hơn nữa, nãi sống cùng chúng , chẳng thành cho nãi ?”
“Đừng ầm ĩ nữa, bao giờ bệnh của bà khỏi, sẽ đón bà .”
Giang Tiểu Ngư lạnh một tiếng rời .
Nơi là chỗ Quân Bắc Dạ ở, canh gác, bình thường Giang Đại Đông và những khác sẽ đến Bắc Uyển.
“Tiểu Ngư, nãi nãi con ?” Giang Đại Đông tuy là tức giận đuổi bà ngoài, nhưng trong thời tiết băng giá cũng lo lão thái thái sẽ ngã.
“Cha, cứ yên tâm! Con đón nãi nãi về , bà sống ở Bắc Uyển, nơi đó yên tĩnh, sắp xếp hầu hạ , cha cần lo lắng.”
Thẩm thị trong lòng lão thái thái đến nhà con gái ở, lão thái thái thiên vị, bà ghét lão thái thái c.h.ế.t .
Dù c.h.ế.t cũng sẽ sống cùng bà .
“Sao đón về ? Tiểu Ngư… nãi nãi con loại dễ đối phó .”
Giang Tiểu Ngư : “Thì cũng hết cách , bà đến ở, dù chỗ cứ để bà ở, nương, cứ yên tâm bà sẽ đến quấy phá chúng .”
“Vài ngày nữa bà sống quen sẽ tự về thôi.”
Cũng , thể để lão thái thái hủy hoại danh tiếng của con gái và con trai nàng.
“Vậy chúng để ý đến bà , cứ bảo mang cơm canh đến là .”
Giang Tiểu Ngư : “Ừm, cơm canh của nãi nãi sẽ sắp xếp, cần bận tâm.”
Cả nhà đều lão thái thái đang nhốt trong nhà kho củi, đói đến mức bụng dán lưng, hai mắt hoa lên.