Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

A Uyển - Chương 47: Cho ăn cháo (2)

Cập nhật lúc: 2024-10-15 12:17:36
Lượt xem: 545

Xe ngựa thuận lợi vào cửa cung, không lâu sau đã đến Hành Dương cung mà nàng đã xa cách nhiều ngày.

Lục Lan còn chưa kịp nói chuyện với nàng được mấy câu, Vệ Thái phi đã truyền nàng vào trong điện nói chuyện.

“Nô tì gặp qua Thái phi nương nương.” A Uyển quỳ trên đất, cung kính hành lễ.

Đại khái do An vương đã trở về, sắc mặt Vệ Thái phi nhìn còn tốt hơn cả khi nàng rời đi, bà từ ghế đứng dậy, đỡ nàng dậy, “Mới rời đi có bao lâu mà đã xa lạ với bản cung rồi sao?”

A Uyển trở tay nắm lấy tay bà, “Nhìn khí sắc của nương nương thật tốt, nô tì yên tâm rồi.”

“Gia Du vừa trở về, lòng bản cung liền thoải mái, ăn gì cũng thấy ngon, ngủ cũng tốt.”

“Nô tì đã nhờ Vương gia mang theo thư cho ngài, ngài đã xem chưa?”

Vệ Thái phi vỗ vỗ tay nàng, “Đã xem rồi, nếu không thì làm sao biết được ngươi hiện đang ở phủ Thái phó?” Bà nói với giọng điệu ôn hòa, hỏi nàng, “Sao lại đến Hứa phủ?”

A Uyển đỡ bà ngồi xuống, trong lòng suy nghĩ một hồi, sau đó thần sắc bình tĩnh nói, “Ngẫu nhiên gặp ở bờ sông hộ thành, có lẽ vì niệm tình ngài, nên để nô tì ở phủ hắn vài ngày.”

Vệ Thái phi cười nhẹ, “Hắn đúng là biết ân nghĩa, ngay cả việc ngươi rời cung cũng không truy cứu, chỉ là qua một thời gian, triều đình sẽ bắt đầu điều tra, ngươi ở phủ hắn thật sự không tiện.”

“Ngài không cần lo lắng, Hứa đại nhân nói, hắn biết mọi chuyện, nhưng ngài đã có ân với hắn, việc này sẽ không truy cứu, hắn sẽ nhắm một mắt mở một mắt, những người dưới quyền cũng sẽ không cố ý đều tra.” A Uyển không giấu diếm điểm ấy, nhớ lại lời Hứa Nghiên Hành trước đây, lại thăm dò hỏi, “Nương nương, sao ngài lại đặc biệt đổi tiền thành ngân phiếu, như vậy chẳng phải thêm một chuyện rắc rối, càng dễ thu hút sự chú ý sao?”

Vệ Thái phi đang mân mê một chuỗi hạt gỗ trong tay, nghe nàng hỏi như vậy, ngón cái khựng lại, “Ngươi nói có lý, cho nên bản cung đã bảo bọn họ không cần đặc biệt đi đổi nữa.” Bà kéo A Uyển ngồi xuống bên cạnh, “Trước đó vài ngày Gia Du có đến tìm bản cung, nói muốn đưa ngươi đi Tấn Châu, bản cung nghĩ lại, ngươi là cô nương không có thân thích bên ngoài, đi theo Gia Du là một nơi tốt, trước đây hắn đã từng hỏi bản cung để xin ngươi, lúc đó bản cung không nỡ, giờ nghĩ lại, người đã già, còn gì mà không nỡ chứ, ngươi sống tốt mới là quan trọng nhất.”

A Uyển nghe vậy, khóe mắt run lên, hai tay nắm chặt vào nhau, Vệ Thái phi muốn nàng vào cung có lẽ không phải chỉ để nói chuyện này? Có vẻ như Triệu Gia Du đã chắc chắn rằng nàng không thể trực tiếp từ chối Vệ Thái phi, nên mới thật sự đến nói chuyện với Vệ Thái phi.

Nàng cắn môi, sau đó quỳ xuống, “Thái phi nương nương, những năm qua, ngài đối xử với nô tì thế nào, nô tì đều rõ, nô tì sẵn lòng làm bất cứ điều gì cho ngài, chỉ riêng việc này, nô tì không muốn.”

Mỗi bước mỗi xa

Vệ Thái phi ngạc nhiên nói, “Trước đây thấy ngươi và Gia Du không phải có mối quan hệ khá thân thiết sao? Sao lại không muốn?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-uyen/chuong-47-cho-an-chao-2.html.]

“Nô tì thân phận hèn mọn, không xứng với An vương điện hạ.”

“Cái gì mà xứng hay không xứng, Gia Du thích là được, hai đứa tức phụ của bản cung ngày nào cũng tranh giành tình cảm, không ai thật lòng với Gia Du, ngươi chu đáo, chăm sóc Gia Du bản cung yên tâm,” Vệ Thái phi lại đỡ nàng, “Ngươi cũng biết, bản cung giờ chỉ còn một đứa nhi tử này, xa xôi ngàn dặm, bản cung không ra ngoài được, không chăm sóc được, bản cung không cần ngươi làm việc gì khác, chỉ mong ngươi thực hiện một tâm ý này của bản cung có được không?”

A Uyển cảm thấy nhất thời rơi vào khốn cảnh, Vệ Thái phi khéo léo dẫn dắt, một mạch ân tình nhiều năm, khiến nàng rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan.

“Ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ đi, sau Tết Nguyên Tiêu thì Gia Du sẽ trở về Tấn Châu, chỉ còn hai ngày nữa, bản cung không buộc ngươi gấp.”

“Nô tì cáo lui.” Nàng quay người đi, trên mặt không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là trong mắt đầy vẻ u sầu.

Khi nàng rời đi, Vệ Thái phi cầm tách trà bên cạnh, từ từ uống một ngụm, sau đó gọi về phía sau bình phong, “Ra đây đi.”

Chỉ thấy Triệu Gia Du bước ra, cười nói, “Mẫu phi, vẫn là lời ngài có tác dụng, con vừa nói, nàng ấy liền từ chối ngay.”

“A Uyển là người nhớ tình cũ, những năm qua bản cung đối xử với nàng ấy thế nào, trong lòng nàng ấy đều rõ.”

“Mẫu phi có chắc nàng ấy sẽ đồng ý không?”

Ôn hòa nơi đáy mắt Vệ Thái phi tan đi, khẽ hừ một tiếng, “Không đồng ý cũng phải đồng ý,” Bà đặt mạnh tách trà xuống bàn, “Hiện giờ nàng ta một lòng hướng về Hứa Nghiên Hành, không còn là tiểu cung nữ hết thảy nghe lời bản cung như trước, không thể tiếp tục làm việc cho bản cung, nhưng cũng không thể ở bên Hứa Nghiên Hành, Gia Du, con mang nàng ta đi, phải chăm sóc cho tốt.”

“Mẫu phi, con thấy Hứa Nghiên Hành cũng có chút để tâm đến nàng ấy, hôm đó suýt nữa đã để thuộc hạ đánh nhi tử một phen.”

“Vậy càng phải mang đi, sau này có thể sẽ có ích.”

Triệu Gia Du phản ứng lại, “Mẫu phi, ngài thật sự mưu tính sâu xa.”

Vệ Thái phi lại mỉm cười ôn hòa, “Bên kia không phải có phiên vương đến yết kiến sao? Gia Du, mau đi đi.”

“Nhi tử đi ngay, con đã nghĩ xong cớ rồi, trên đường xe ngựa bị kẹt, chậm trễ canh giờ.”

Loading...