A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 347: Kiếm Tông Có Biến

Cập nhật lúc: 2025-11-18 11:22:16
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc vô cùng cảm động, nhưng vẫn từ chối ý của , bảo cô bé giữ những chiếc nhẫn , bởi họ thiếu thốn gì cả.

 

“Không .”

A Chiêu thấy a và a tỷ từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn chút mũm mĩm liền nghiêm , :

“Người , con cái bất hòa, phụ mẫu vô đức.”

 

Tô Vi Nguyệt: “???”

Đông Phương Mặc: “???”

 

Hai vốn đang xúc động, nét mặt bỗng cứng đờ, , chẳng sách nhiều ?

Câu rõ ràng nên dùng trong tình huống mà?

 

A Chiêu thấy biểu cảm chút gượng gạo của họ, liền chống một tay hông, dáng vẻ như cái ấm nhỏ, :

“Đừng bận tâm đến ý nghĩa của câu đó nữa, chung là cũng gần gần như thôi.

Tóm là, hai cứ nhận .”

 

Đông Phương Mặc mấp máy môi, dường như gì đó, nhưng A Chiêu nhanh miệng tiếp:

“Hơn nữa, đó a cha cho mấy chiếc nhẫn trữ vật , thiếu.

Hai cứ cầm .”

 

Tô Vi Nguyệt :

“Tỷ cũng nhẫn trữ vật mà, là quà nhập môn sư phụ tặng năm xưa, cứ giữ mà dùng.”

 

Chỉ Đông Phương Mặc bao giờ sở hữu nhẫn trữ vật vẫn im lặng.

Hừ, xem chỉ mỗi thôi.

 

A Chiêu , liếc a tỷ sang a , nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đó :

“Thế , a tỷ lấy đồ trong nhẫn trữ vật, chiếc nhẫn thì cho Tiểu Bạch.

Còn a sẽ nhận cả nhẫn lẫn đồ bên trong.”

 

Tiểu Bạch ở bên cạnh chứng kiến bộ: “…”

nên cảm tạ vì ít cô bé vẫn còn nhớ đến nó nhỉ?

 

“Được , cứ quyết định như .”

A Chiêu thấy hai phản đối mà nên lời, liền dứt khoát vỗ tay, cho ai cơ hội từ chối.

 

A Chiêu nhanh nhẹn phân chia đồ đạc, lấy hết đồ trong một chiếc nhẫn đưa cho Tô Vi Nguyệt cất giữ, chỉ còn chiếc nhẫn trống .

Sau đó, cô bé lấy một sợi dây bằng tơ Giao Nhân, xâu nhẫn qua một đầu, buộc nút , xổm mặt Tiểu Bạch, :

“Tiểu Bạch, đây là nhẫn trữ vật của ngươi.

Nào, nhỏ chút m.á.u nhận chủ .”

 

Tiểu Bạch cô bé, tao nhã đưa một chân .

A Chiêu rút một cây kim vàng, nhanh như chớp châm nhẹ lớp đệm thịt dày mềm .

Một giọt m.á.u nhỏ rơi xuống nhẫn trữ vật.

 

“Vút!”

Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, nhẫn chính thức nhận chủ.

 

A Chiêu buộc sợi dây mang nhẫn cổ Tiểu Bạch, đó còn cẩn thận lấy t.h.u.ố.c cầm m.á.u bôi lên vết thương bé xíu.

 

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt ở bên cạnh, cảm thấy nếu cô bé mà chậm thêm chút nữa, vết thương đó tự lành ...

 

Xong xuôi, A Chiêu ngẩng đầu lên, nở nụ rực rỡ:

“Tiểu Bạch, thấy , đau nữa đúng ?”

 

Tiểu Bạch liếc tiểu cô nương một cái, cúi xuống móng vuốt đang bôi thuốc, hừ nhẹ:

“Giờ mới nịnh bợ bản tọa cũng vô dụng, bản tọa giận .”

 

A Chiêu xổm xuống mặt nó, giọng dỗ dành:

“Đừng giận mà, sớm muộn gì cũng sẽ cho chiếc nhẫn trữ vật trống rỗng của ngươi đầy ắp đồ.”

 

Nghe , Tiểu Bạch ngước cô bé thêm nữa, chậm rãi :

“Bản tọa tạm chấp nhận tha cho ngươi, nhưng cần ngươi đầy nhẫn cho bản tọa, tự cách của .”

 

A Chiêu ngẩn , tò mò hỏi:

“Cách gì ?”

 

Tiểu Bạch tiến lên hai bước, xuống mặt Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt, bộ lông trắng xù đáng yêu, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

nó chẳng lời nào, chỉ dùng đôi mắt to tròn đen láy chăm chăm hai mặt.

 

Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc lập tức hiểu .

 

“Tiểu Bạch đại nhân, đây là chút lòng thành của , xin hãy nhận lấy.”

 

“Tiểu Bạch lão đại, đây là điểm tâm và mứt quả ngài thích, kèm thêm vài pháp bảo và phù lục, mong ngài nhận cho.”

 

A Chiêu: “???”

 

Tiểu Bạch ngẩng đầu, tỏ vẻ lạnh nhạt:

“Các ngươi đang gì đó? Bản tọa là loại thần thú cần khác cung phụng ?”

 

Đông Phương Mặc nghiêm túc đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-347-kiem-tong-co-bien.html.]

“Dĩ nhiên là , Tiểu Bạch đại nhân tuyệt đối loại linh thú đó.

Những thứ đều là chúng cố chấp nhét cho ngài.”

 

Tô Vi Nguyệt phụ họa:

, là của chúng , còn phiền ngài miễn cưỡng nhận lấy, tuyệt đối của ngài.”

 

Đông Phương Mặc:

“Ngài nhận những thứ là đang giúp đỡ chúng .”

 

Tô Vi Nguyệt:

“Xin ngài nhất định nhận lấy, xem như giúp chúng giải quyết mấy món đồ .”

 

Tiểu Bạch hai với vẻ hài lòng, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm trang:

“Được , bản tọa là là đại ca, đành miễn cưỡng nhận mấy thứ .”

 

Thế là, chiếc nhẫn vốn trống rỗng của Tiểu Bạch nhanh chóng nhét đầy ắp, đến nỗi cả mấy món ăn vặt cũng đủ chỗ, bỏ tạm túi trữ vật thường dùng của A Chiêu.

 

A Chiêu: “…”

Nhìn hai một thú mặt, cô bé chỉ bất lực thở dài, lắc đầu.

Thôi kệ , miễn đều vui là .

 

Linh chu bay suốt nửa tháng, cuối cùng cũng trở lãnh địa nhân tộc, cách Kiếm Tông xa mấy nữa.

A Chiêu boong tàu, về phía Kiếm Tông, những ngọn núi quen thuộc mờ ẩn trong làn sương.

 

“Ầm ầm!”

Lúc , trời vang lên mấy tiếng sấm lớn.

Từng luồng điện chớp rơi xuống, ngưng tụ thành lôi tín mặt A Chiêu, Lý Kinh Tuyết, Vân Nguyệt Minh và Lục Dao Phong.

 

Cả bốn đều sững .

A Chiêu cảm nhận khí tức của Cư Chính An trong lôi tín .

Cô bé giơ tay lên, khẽ chạm luồng điện đang lóe sáng ngừng.

 

“Xoẹt!”

Ánh sáng lóe rực lên, giọng của Cư Chính An vang lên đầy vội vã trong tai họ:

“Đừng trở về.”

 

Chỉ vài chữ ngắn ngủi, lôi tín tan biến.

 

A Chiêu chớp mắt mấy cái.

“Đừng trở về?”

ý gì ?

 

Tiểu cô nương bối rối đầu, thấy Vân Nguyệt Minh nhanh chóng từ khoang bên trong bước boong tàu.

Trước khi bà kịp mở miệng, ảnh của Lục Dao Phong cũng xuất hiện bên cạnh.

 

Lý Kinh Tuyết đang sắp xếp thảo d.ư.ợ.c cũng vội vàng chạy đến.

“A chiêu, Chấp Kiếm trưởng lão, đại sư .”

 

Bốn , hiểu rằng tất cả đều nhận cùng một lôi tín.

Đừng trở về!

 

Trước đó, Lục Dao Phong báo với sư phụ rằng họ đang đường về.

Thế mà giờ, sư phụ đột nhiên truyền tin, bảo họ tuyệt đối .

 

“Có chuyện gì xảy ?”

A Chiêu lo lắng hỏi.

 

Vân Nguyệt Minh :

“Các ngươi tạm dừng ở đây, đừng hành động vội.

Ta trở về xem tình hình.”

 

Thực lực của bà là mạnh nhất trong họ, thể và về nhanh chóng.

Mọi lập tức gật đầu đồng ý.

 

Trước khi Vân Nguyệt Minh rời , A Chiêu dặn dò:

“Nguyệt Minh, cẩn thận nhé. Nếu gặp kẻ thì lập tức chạy ngay.”

 

Tô Nguyệt Minh gật nhẹ, hiệu hiểu.

Bà cưỡi kiếm bay , chỉ trong chớp mắt biến thành một chấm đen nhỏ nơi chân trời.

 

A Chiêu nôn nao bất an, ôm chặt Tiểu Bạch trong lòng:

“Tiểu Bạch, trong tông xảy chuyện gì ?”

 

Đôi đồng tử đen láy của Tiểu Bạch lóe lên ánh kim:

“Không chuyện gì lớn .”

 

Nó ngừng một chút, đó tiếp:

“Thật , các ngươi trở về cũng cả.”

 

A Chiêu mở to mắt:

“Thật ?”

 

“Thật.”

 

Loading...