A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 346: Rời Khỏi Yêu Tộc

Cập nhật lúc: 2025-11-18 11:22:01
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sáng sớm hôm .

A Chiêu dậy từ sớm, luyện kiếm xong thu dọn hành lý, chuẩn cùng a nương, a cha rời khỏi Yêu tộc.

 

Trước khi lên đường, Đông Hoàng Xuyên Hải dẫn theo Đông Hoàng Thương đến tiễn bọn họ, ông đưa cho A Chiêu ba chiếc nhẫn trữ vật.

A Chiêu mấy chiếc nhẫn nhét tay , dùng thần thức quét qua, phát hiện bên trong chứa đầy ắp đồ, lập tức sinh nghi.

 

Người thường , đời bữa ăn miễn phí.

Trước đây, Đông Hoàng Xuyên Hải tặng lễ tạ ơn cho cô bé , hơn nữa còn hậu hĩnh, giờ tặng thêm một phần quà còn nhiều hơn cả phần , chuyện rõ ràng vấn đề.

 

A Chiêu ngẩng đầu, nghiêm túc :

“Đa tạ ý của yêu hoàng bệ hạ, nhưng nhận quà tạ ơn , thể nhận thêm những thứ nữa.”

 

Nói xong, cô bé liền nhét ba chiếc nhẫn trữ vật trở tay Đông Hoàng Xuyên Hải.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải: “…”

Ông cảm nhận ánh mắt Đông Hoàng Thương đang , càng thêm: “…”

 

“Trước là lễ mắt, mới là lễ tạ ơn.”

Đông Hoàng Xuyên Hải hiền hậu, giải thích.

 

A Chiêu:

“Hả?”

 

Cô bé ngạc nhiên:

“Yêu tộc các ngươi giàu ?”

 

Phải rằng, đồ trong ba chiếc nhẫn còn nhiều hơn cả của a cha cô bé tặng.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải hiền hậu:

“Ngươi cứu mạng A Thương, mạng của nó là vô giá.

Theo thấy, lễ tạ còn đủ hậu hĩnh .”

 

Trong lòng ông âm thầm lẩm bẩm:

Thật , phần lớn là của tổ tiên đưa, còn là lấy từ kho của Kim Ô tộc.

Người tiền là tổ tiên, ông .

 

“Ngươi đại ân với Kim Ô tộc, là khách quý của chúng .

Sau , nếu ai đối địch với ngươi, nhất định cho .

Kẻ đó sẽ là kẻ thù của Kim Ô tộc.”

 

Lời của Đông Hoàng Xuyên Hải khiến tất cả những mặt đều kinh ngạc, ngờ yêu hoàng xem trọng cô bé đến .

 

Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong Dương khẽ nhíu mày.

Yêu hoàng quá xem trọng tiểu nhi nữ, khiến họ thấy gì đó bất thường.

 

Ngay lúc Lý Kinh Tuyết định mở miệng, giọng A Chiêu vang lên .

Cô bé tươi, :

“Ngài là ngoại tôn của Tiểu Hôi, là a tỷ của Tiểu Hôi, ngài cũng xem như trưởng bối của .

Nếu ai bắt nạt , ngài giúp cũng là lẽ đương nhiên thôi.”

 

Mọi xong đều ngẩn .

Chuyện ban đầu vốn là ân nhân báo đáp, giờ cô bé thành chuyện một nhà giúp đỡ , khác hẳn.

 

Trường hợp thứ nhất dễ là “lấy ân cầu báo”, còn trường hợp thứ hai thì .

 

Đông Hoàng Xuyên Hải cô bé mặt, bật sảng khoái:

“Phải, đều là một nhà cả!”

 

Nụ mặt ông vô cùng chân thật.

Tuy hẳn là đúng, nhưng nếu tính theo vai vế như lời cô bé…

Chẳng Dương Thần thiên tôn sẽ thấp hơn ông một bậc, còn tông chủ Kiếm Tông thấp hơn mấy bậc ?

Ha ha ha!

 

Những yêu tộc luôn quan sát trong bóng tối thấy yêu hoàng vì một câu của A Chiêu mà vui vẻ như , đều hiểu rõ, cô bé tên Minh Chiêu địa vị đặc biệt trong lòng yêu hoàng.

 

Phần lớn yêu tộc âm thầm quyết định:

Sau , nhất là nên trêu chọc cô bé thì hơn.

 

Cuối cùng, ba chiếc nhẫn đầy ắp bảo vật vẫn về tay A Chiêu.

Đông Hoàng Xuyên Hải vui vẻ :

“Đã là trưởng bối, hãy xem như đây là quà tặng cho hậu bối, cứ nhận .”

 

A Chiêu cảm thấy lời ông cũng lý, liền sang a nương và a cha.

A nương của cô bé do dự, đó vẫn gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-346-roi-khoi-yeu-toc.html.]

Mặt của a cha cô bé đổi sắc, chỉ khẽ gật một cái.

Cả hai đều đồng ý, nên cô bé dứt khoát nhận lấy.

 

Sau đó, A Chiêu trò chuyện với Đông Hoàng Thương một lúc, da phần là những lời dặn dò của một a tỷ quan tâm a .

Nào là tu luyện chăm chỉ, sớm trở thành yêu thú lợi hại, nào là nhớ ăn uống đầy đủ...

 

Đông Hoàng Thương đều ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

 

Cuối cùng, A Chiêu liếc quanh một vòng, đó lén lút nhét tay Đông Hoàng Thương một chiếc nhẫn trữ vật:

“Cho đó.”

 

Đông Hoàng Thương chiếc nhẫn quen thuộc nhét tay , im lặng, gì.

 

A Chiêu nhỏ giọng giải thích:

“Ta xem qua , trong nhiều pháp bảo phòng ngự.

Yêu tộc các ngươi nhiều kẻ , đ.á.n.h .

Cứ giữ bên để bảo vệ bản .”

 

Đông Hoàng Thương:

“Không cần.”

Hắn nhiều đồ , cần của cô bé.

 

A Chiêu nhíu mày:

“Đồ ? Lấy xem thử.”

 

“Ta …”

Đông Hoàng Thương nửa câu liền nghẹn .

 

Hắn đang giả vờ yếu đuối để dễ dàng hành động, nên chẳng mang theo pháp bảo gì cả, ngay cả quần áo cũng là do lông vũ biến hóa thành.

Bảo lấy món gì “” cho cô bé xem, thật sự .

 

“Cầm .”

A Chiêu thấy gì, liền bảo giữ lấy.

 

Đông Hoàng Thương còn thêm, nhưng A Chiêu cho cơ hội, cô bé chạy về bên Lý Kinh Tuyết, vẫy tay với .

Đông Hoàng Thương định bước lên, nhưng chạm ánh mắt lạnh như băng của Diệp Phong Dương, bước chân liền khựng .

 

A Chiêu cùng bước lên linh chu.

 

Khi linh chu bay lên, cô bé thò đầu khỏi mạn thuyền, vẫy tay:

“Tiểu Hôi, nhớ ăn ngoan, chăm chỉ tu luyện nhé.

Đợi trở nên lợi hại , sẽ thăm .”

 

Đông Hoàng Thương khẽ đáp một tiếng.

Linh chu bay càng lúc càng cao, chẳng mấy chốc, chỉ còn một chấm đen nhỏ giữa chân trời.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải vuốt râu, sang đứa trẻ bên cạnh :

“Minh Chiêu tiểu hữu đúng là một tỷ tỷ .”

 

Hành động lén lút nhét nhẫn cho của cô bé, thể qua mắt ông.

 

Đông Hoàng Thương mím môi, cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong lòng:

“A tỷ đúng là a tỷ nhất.”

 

A Chiêu sắp xếp hai chiếc nhẫn mà Đông Hoàng Xuyên Hải tặng, lấy thứ cần, đó lon ton chạy tìm Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt đang boong thuyền trò chuyện.

 

“A , a tỷ, cho hai nè.”

Cô bé đưa cho mỗi một chiếc nhẫn trữ vật.

 

Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc đều sững sờ.

 

A Chiêu híp mắt:

“Ta nhiều đồ lắm , cho hai mỗi một cái, đủ.”

 

Tô Vi Nguyệt xúc động, cúi ôm lấy :

“Muội ngoan.”

 

Đông Phương Mặc cúi đầu chiếc nhẫn trong tay, một lúc lâu cũng gì.

 

Thực , hai bọn họ đều thấy cảnh A Chiêu lén lút tặng nhẫn trữ vật cho Đông Hoàng Thương, trong lòng cả hai đều chua xót, như thể địa vị của họ “a mới” thế .

 

nghĩ , đây là đồ của , tặng ai thì tặng.

Không ngờ là… cô bé chia hai chiếc còn cho bọn họ.

 

Loading...